Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 338: Nợ anh một ân tình

Vương Tú Lan còn định nói thêm gì đó, nhưng e ngại lúc này có người khác xuất hiện, cho nên thức thời câm miệng.
Vương Hiểu Linh hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Lục Hướng Noãn trực tiếp chuyển đề tài: “Không nói gì, làm xong việc rồi ư?”
Vương Hiểu Linh không hề nghĩ ngợi nói: “Chưa, vẫn còn sớm mà.”
Hai ngày gần đây cô ấy đều lấy công điểm tuyệt đối, nhân viên ghi công điểm và kế toán đều khen cô ấy, cô ấy tính toán mình chăm chỉ làm việc, sang năm có thể trả hết được nợ nần của mình.
Nếu đến lúc đó còn tiền, cô ấy muốn đến hợp tác xã mua bán mua chiếc áo thủy thủ thời thượng nhất hiện nay cho Lục Hướng Noãn, cảm ơn cô đã giúp mình thời gian dài như vậy.
Lúc trước khi ở Bắc Kinh, cô ấy từng thấy nhiều người mặc chiếc áo này, làn da của Lục Hướng Noãn trắng, còn xinh đẹp, mặc vào chắc chắn sẽ càng đẹp mắt.
Tóm lại cuộc sống này phải tính toán tỉ mỉ.
Lục Hướng Noãn đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó nhặt cuốc lên nắm trong tay nói: “Vậy còn không mau đi làm việc đi.”
“Ồ ồ ồ, đúng rồi đúng rồi, làm việc làm việc.”
Nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, Vương Hiểu Linh xem như hoàn toàn quên mất vừa rồi mình chạy tới đây làm gì, nhanh chóng chạy về phía trước vung cuốc, vùi đầu làm việc.
Mà Vương Tú Lan thì nhìn Lục Hướng Noãn với ánh mắt cảm kích, Lục Hướng Noãn cố nở nụ cười, xem như cho qua chuyện này.
Hoắc Cảnh Xuyên đợi ở văn phòng của Vương Giải Phóng khoảng gần hai tiếng, mới đợi được Vương Giải Phóng.
Còn đợi được đồ trong tay nải to của anh ta luôn.
“Cảm ơn.” Hoắc Cảnh Xuyên nói.
“Đừng đừng đừng, đoàn trưởng Hoắc, anh nói cảm ơn với tôi thì quá khách sáo rồi, đây là chuyện tôi nên làm.” Vương Giải Phóng không nhắc tới anh ta vì kiếm mấy thứ trong tay Hoắc Cảnh Xuyên mà gặp khó khăn cỡ nào.
Nhờ cậy rất nhiều người, sử dụng đủ loại quan hệ, vứt bỏ mặt mũi mới cầu tới, vì chuyện này ông cụ nhà anh ta tức giận.
Chê anh ta làm mất mặt người Vương gia bọn họ.
Anh ta làm mất mặt con khỉ, chỉ cần là người đầu óc không bị lừa đá, thì biết tạo quan hệ tốt với Hoắc Cảnh Xuyên chỉ có lợi không có hại.
Còn trẻ tuổi đã làm tới vị trí đoàn trưởng, sau này thành tựu càng thêm vô hạn.
Huống chi cái mạng này của anh ta là anh cứu, không có anh mà nói, cỏ trên mộ phần của anh ta đã mọc cao.
Hơn nữa Vương gia tám đời đơn truyền đến đời anh ta hương khói bị chặt đứt, càng khỏi phải nói mất mặt gì.
Đương nhiên là Hoắc Cảnh Xuyên cũng biết kiếm thứ này rất khó khăn, nếu không mình đã không tới tìm anh ta:
“Coi như nợ anh một ân tình.”
Vương Giải Phóng nghe anh nói như vậy trong lòng trực tiếp vui đến điên, nợ ân tình là khái niệm gì, anh ta hiểu.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh đừng như vậy, anh như vậy là quá khách sáo với tôi rồi. Mạng này của tôi là do anh cứu, nếu không có anh, đã không có Vương Giải Phóng tôi ngày hôm nay…”
“Dừng.”
Vương Giải Phóng nghe thấy thế lập tức câm miệng lại.
Nếu lấy được đồ, Hoắc Cảnh Xuyên không cần thiết ở lại huyện thành, cho nên nói một tiếng với Vương Giải Phóng, sau đó xách túi đồ rời đi.
Đương nhiên, còn không quên nhét tiền vào trong tay anh ta.
Mà Vương Giải Phóng tự mình tiễn anh tới cửa, nhìn bóng dáng anh đi xa cười để lộ hàm răng.
Khi Vương Giải Phóng quay đầu về văn phòng, không nhịn được lẩm nhẩm hát: “Hôm nay là ngày lành, là ngày lành thật tuyệt…”
Vương Dược Phú ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Vương Giải Phóng vui sướng như vậy, cũng không rảnh lo lớn nhỏ, không nhịn được trêu ghẹo:
“Lãnh đạo, hôm nay bầu trời có mưa đỏ à, hay là anh ra cửa nhặt được tiền?”
“Cậu muốn nghe sao?”
Vương Dược Phú duỗi dài cổ, gật đầu: “Muốn muốn.”
“Tôi càng không nói cho cậu.” Vương Giải Phóng nghịch ngợm nói, sau khi nói xong anh ta xoắn cơ thể cường tráng quyến rũ về phòng.
Để lại Vương Dược Phú hỗn độn trong gió, trong lòng ngứa ngáy.
Anh ta ghét nhất là bị người ta chơi úp mở như vậy, nhưng mà anh ta không có lá gan dám đuổi theo hỏi tới cùng, chỉ có thể lựa chọn im lặng chịu đựng.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên về đến nhà trời đã tối, mới bước vào cửa phòng cha anh, thì thấy cái quần bay ra.
Anh vội vàng tránh sang một bên, mới tránh được thảm kịch xảy ra.
Nhưng mà anh vẫn xoay người nhặt quần rơi trên đất lên, chiếc quần trên tay ướt đẫm, Hoắc Cảnh Xuyên không cần nghĩ cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà trên mặt anh không có chút áy náy nào, trái lại vẻ mặt bằng phẳng.
Ngay sau đó, một chân bước vào trong phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận