Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 503: Cha, sao hôm nay cha lại tới đây

“Cha, sao hôm nay cha lại tới đây?” Vương Dược Phú vẫn bận rộn chuyện lừa bán trẻ em lần trước ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Quốc An, sau khi chào hỏi với ông ấy xong thì vùi đầu điên cuồng làm việc.
Bên trên thúc giục gấp, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào, đám người kia giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có một chút tung tích nào, khiến người ta vô cùng buồn rầu.
“Hôm nay em gái con tới đây, mẹ con bảo cha đi gọi con còn có Tiểu Uyển về nhà ăn cơm.” Mặc kệ Vương Dược Phú có đồng ý hay không, Vương Quốc An thông báo xong lập tức quay đầu rời đi.
Vương Dược Phú vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi vợ anh ta muốn đi, cho nên khi hai người đến còn vào hợp tác xã mua bán, mua ít đồ ăn vặt.
Không biết Lục Hướng Noãn có thích ăn hay không.
Vương Quốc An vừa về đến nhà, Lưu Thúy lập tức chú ý tới gương mặt thối của ông ấy, không nhịn được tiến lên quan tâm hỏi:
“Lão già này, lại làm sao thế, người nào chọc tức ông sao, suốt ngày bày ra bộ mặt thối này.”
Ngay cả Lục Hướng Noãn cũng đi tới, đôi mắt mở to nhìn Vương Quốc An.
Trong lòng cô cũng tò mò.
Vì nơi này không có người ngoài, Vương Quốc An nói hai ba câu nói rõ với bọn họ chuyện lại có một đống thanh niên trí thức tới.
Lưu Thúy nghe thấy thế, trong lòng cũng rất trầm trọng.
Mà cảm xúc của Lục Hướng Noãn thì không có bất cứ thay đổi gì, bởi vì hiện giờ thanh niên trí thức xuống nông thôn là lẽ đương nhiên, sau này chậm rãi làm quen là được.
Đợi qua hai ba năm nữa, như vậy mới là làn sóng xuống nông thôn chân chính, đến lúc đó cho dù là bạn có thích hay không, nguyện ý hay không, đều phải cưỡng chế bạn xuống nông thôn.
Bởi vì mỗi nhà mỗi hộ đều có suất, cần có một người xuống.
“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện phía trên quyết định, chúng ta không thay đổi được gì, còn không bằng thuận theo tự nhiên.” Lưu Thúy nhìn Vương Quốc An vẫn luôn nhíu mày, không nhịn được an ủi.
Mà Lục Hướng Noãn cũng không biết nên mở miệng an ủi thế nào, cho nên lúc này lựa chọn câm miệng, nhưng thật ra trong mắt chứa đầy lo lắng đã nói lên tất cả.
Vương Quốc An gật đầu, ngay sau đó lấy miếng thịt ông ấy mua ra đưa cho Lưu Thúy.
Lưu Thúy nhìn thấy thịt thì kinh ngạc vui mừng, vừa rồi bà ấy định đi mua thịt, nhưng mà bà ấy không thể rời đi được, cho nên vẫn luôn chậm trễ không thể đi mua.
Bà ấy còn đang phát sầu hôm nay con gái tới nấu món gì, hiện giờ thì không cần phát sầu nữa, nhìn thịt mỡ này, hôm nay Lưu Thúy định nấu mì trộn tương.
Lục Hướng Noãn thấy bà ấy bận việc tới bận việc lui, cũng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng bị Lưu Thúy chê cô vướng chân, đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn không có việc gì làm chỉ có thể ngồi trên ghế phát ngốc.
“Hướng Noãn, biết chơi cờ không? Chơi hai ván với cha.” Vương Quốc An cầm lá cờ đi về phía Lục Hướng Noãn.
Chỉ thấy Lục Hướng Noãn thành thật lắc đầu, cô thật sự không biết chơi, nhưng mà cô từng thấy người ta chơi, nhìn mấy lần không hiểu lắm, cho nên cô không xem nữa.
“Không biết thì cha chạy cho con.” Vương Quốc An nói.
Nếu ông ấy đã nói như vậy, Lục Hướng Noãn chỉ có thể đồng ý.
Môn như cờ vây chú trọng ngộ tính, mà Lục Hướng Noãn không nhấc nổi hứng thú đối với chuyện này, cho nên cô dốt đặc cán mai sợ lát nữa không cẩn thận chọc tức Vương Quốc An, vẫn nên nói trước thì hơn.
Vương Quốc An nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trên đầu có một đám quạ đen bay qua, con gái thành thật đến mức khiến người ta không biết nên nói gì.
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, vẫn là Lưu Thúy vội vàng nhặt rau ló đầu ra giảng hòa:
“Hướng Noãn, con đừng để ý đến ông ấy, ông ấy là người chơi cờ dở.”
Thấy vợ hạ thấp bản thân mình trước mặt con gái như thế Vương Quốc An không ngồi nổi nữa, kiên quyết lấy uy phong đàn ông của ông ấy ra phản kích:
“Hướng Noãn, con đừng nghe mẹ nuôi con nói linh tinh. Cha nuôi nói với con, kỹ năng đánh cờ của cha là tuyệt nhất, xung quanh không có mấy người không khen cha…”
Nói một lát, không biết vì sao Vương Quốc An lại thấy chột dạ.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ không đủ tự tin của ông ấy, cũng không tiến lên vạch trần ông ấy, trái lại nói theo ý của ông ấy, khen ngợi:
“Cha giỏi quá.”
Tâm trạng của Vương Quốc An lập tức ngọt như ăn mật.
Mà Lưu Thúy lười nhìn dáng vẻ đuôi sắp vểnh lên trời của ông ấy, quay về phòng bếp bận việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận