Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 596: Cô gái nhỏ vẫn còn nhỏ

Mà đợi Lục Hướng Noãn kịp phản ứng, muốn ngăn cản thì đã muộn.
Cô chỉ có thể nhân lúc Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh không chú ý tới, nhanh chóng trừng mắt với Hoắc Cảnh Xuyên một cái.
Trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên tràn ngập ý cười không nói chuyện.
Mà hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh làm như mắt mù tim mù, hoàn toàn coi như không thấy.
Thực ra cho dù nhìn thấy cũng không nói gì, dù sao thời buổi này lương thực trân quý như thế, không thể nhìn nó lãng phí như vậy.
Mọi người trải qua mấy năm nạn đói không chịu đựng nổi khi thấy cảnh này nhất.
Thậm chí Vương Quế Anh còn nói tin tức mới mấy ngày gần đây cho Lục Hướng Noãn nghe.
Cái gì mà con dâu của Vương gia nhà bên lén lút với đàn ông sau lưng chồng cô ta, bị chồng cô ta bắt được…
Quả phụ họ Trương chồng đã chết nhiều năm trong đội đột nhiên bụng to lên…
Lục Hướng Noãn nghe hăng say, dù sao mấy ngày gần đây ăn no là ngủ, ngủ no thì lại ăn đúng là quá nhàm chán.
Mấy cuốn sách y thuật gì đó kia, thỉnh thoảng lấy ra đọc còn được, nếu đọc mỗi ngày đầu của Lục Hướng Noãn có chút không chịu nổi.
Thỉnh thoảng nghe bát quái giết thời gian nhàm chán, hình như cũng không tệ lắm.
Không biết có phải hoàn cảnh thay đổi con người hay không, từ trước tới nay Lục Hướng Noãn vẫn luôn cô đơn, không thích xem náo nhiệt vậy mà cũng có ngày nghe tin tức đến hăng say.
Nếu như bị Hứa Nhạc nhìn thấy cô như vậy, có lẽ lại ôm bụng cười ha ha.
Nhưng thật ra Hoắc Cảnh Xuyên nghe đến cau mày, muốn mẹ anh dừng lại, đừng dạy hư cô gái nhỏ của anh.
Nhưng không chịu nổi cô gái nhỏ nghe đến mê mẩn, Hoắc Cảnh Xuyên chỉ có thể câm miệng.
Nhưng mà đợi về nhà, Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng nghiêm túc báo cho mẹ anh, đừng kể mấy chuyện dơ bẩn gì đó cho cô gái nhỏ của anh nghe.
Cô gái nhỏ vẫn còn nhỏ.
Khiến Vương Quế Anh dở khóc dở cười, nhưng mà bà ấy cũng nghe lời Hoắc Cảnh Xuyên nói, từ nay về sau không nói mấy chuyện dơ bẩn trong đội cho Lục Hướng Noãn nghe.
Trải qua gian khổ hăng hái chiến đấu của ba người khác, đồ ăn mà Lục Hướng Noãn chuẩn bị đều được ăn hết.
Cuối cùng còn là Hoắc Cảnh Xuyên lượng ăn lớn ăn sạch hết.
Ăn nhiều bữa cơm với Hoắc Cảnh Xuyên như vậy, Lục Hướng Noãn vẫn bị lượng ăn của anh dọa sợ.
Nói thế nào đây?
Lục Hướng Noãn cảm thấy cô đã ăn đủ nhiều, không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên còn có thể ăn nhiều hơn cô, nếu là gia đình bình thường thật sự là không nuôi nổi anh.
Không phải có câu tục ngữ nói rất đúng sao, đứa nhóc choai choai ăn nghèo cha già, cũng may Hoắc Cảnh Xuyên đi tham gia quân ngũ.
Nếu không sẽ bị đói chết.
Nhưng mà nghĩ một lát, Lục Hướng Noãn ném ý nghĩ này của cô ra sau đầu.
Dù sao người ưu tú đi đến đâu cũng sẽ ưu tú.
Chỉ dựa vào bản lĩnh nên núi săn bắt của Hoắc Cảnh Xuyên, cũng có thể khiến cuộc sống của anh thoải mái.
“Thanh niên trí thức Lục, hôm sau cháu tới nhà thím, thím cán bột cho cháu ăn.”
Vương Quế Anh xoa cái bụng hơi phát trướng của mình, cười nói.
Bà ấy sống hơn nửa đời, đây là lần đầu tiên biết vậy mà gà rừng có thể ăn như vậy.
Nhưng mà cho dù biết, Vương Quế Anh cũng không nỡ ăn.
Dù sao thứ này ăn quá ngon, nếu cả đám ăn thả phanh, chỉ dựa vào mấy cái miệng trước khi chia nhà của bọn họ, chưa tới hai ngày đã ăn hết đồ ăn trong nhà.
Cho nên không được.
“Đợi ngày nào đó có rảnh đi ạ thím.” Lục Hướng Noãn nói.
Ngày nào đó rảnh, ngày nào đó cô cũng không rảnh, bên ngoài lạnh ha ha, cô chỉ muốn nằm trên giường đất ngủ.
Nhưng mà trong nhà không có nhiều củi lắm, Lục Hướng Noãn tính toán hai ngày nữa có tuyết tan, sẽ lên núi nhặt một ít trở về.
Trong không gian có than đá, nhưng e ngại Hoắc Cảnh Xuyên ở đây cô không có biện pháp lấy ra, hiện giờ tuyết rơi dày chặn đường đi, cô không có cớ đến huyện thành mang về.
Đống bàn ghế cô cướp đoạt lúc trước, đều bị cô dùng rìu chặt ra thiêu giường đất.
Nhưng mà chỉ dám thiêu buổi tối.
Ban ngày thứ này quá hấp dẫn sự chú ý, nếu như bị người khác thấy được, nói không chừng thanh danh phá của sẽ truyền ra.
Dựa vào tình hình hiện giờ, đến lúc đó sẽ có không ít người tới cửa tống tiền.
Tình hình ở đại đội Hồng Kỳ bọn họ tốt hơn mấy đại đội quanh đây một chút, mấy đại đội bên cạnh thậm chí xuất hiện tình huống đói chết.
Nhưng mà không tốt hơn bao nhiêu, mỗi ngày đều có người trong đội khác chạy tới chỗ bọn họ vay lương thực.
Cũng may trước đó Hoắc Đại Khánh đã thông báo cho mọi người, cho nên các đội viên đều vô cùng thông minh, cho dù nói lời hay thế nào cũng không cho vay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận