Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1020: Đại kết cục 2

Vì thế mà hơn nửa đêm Vương Quế Anh tới tìm bà ấy, Đới Ngọc Trân lập tức biết rõ là Lục Hướng Noãn sắp sinh, nhanh chóng thông báo với y tá và những người khác bảo bọn họ chuẩn bị.
Nửa tiếng sau Lục Hướng Noãn được đẩy vào phòng sinh, Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Quế Anh nôn nóng đi lại ở cửa phòng sinh.
Từ lúc Lục Hướng Noãn được đẩy vào, Vương Quế Anh vẫn luôn chắp tay trước ngực, im lặng cầu nguyện trời cao phù hộ con dâu bà ấy có thể bình an sinh sản.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì nhìn chằm chằm hai cánh cửa phòng sinh đóng kín, không ai có thể đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Lục Hướng Noãn đi vào càng lúc càng lâu, Hoắc Cảnh Xuyên từ nôn nóng dần chuyển sang phát điên, đấm mạnh từng quyền lên tường bệnh viện, trên mu bàn tay đều là máu.
Còn thường cào tóc, trên mặt đều là nước mắt.
Hiện giờ anh chỉ có một nguyện vọng, anh hy vọng vợ anh Lục Hướng Noãn có thể bình an, anh nguyện giảm thọ 10 năm, 20 năm…
Chỉ cần vợ anh có thể còn sống, anh nguyện ý dùng mọi thứ của anh để trao đổi.
Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn đợi sinh mệnh mới ra hoàn toàn thay đổi ý tưởng vào lúc này.
Anh chỉ cần vợ anh còn sống.
Vương Quế Anh không nhìn được Hoắc Cảnh Xuyên như vậy, vội trấn an mấy câu, nhưng mà đối với Hoắc Cảnh Xuyên trong lòng tràn ngập Lục Hướng Noãn mà nói, căn bản không thể nghe lọt.
Có lẽ là mỗi ngày Lục Hướng Noãn đều có thói quen uống nước linh tuyền, cho nên khi sinh cô cũng không cảm thấy phía dưới rất đau.
Chẳng qua đứa bé kẹt ở sản đạo, vẫn luôn không có ý chui ra, tiêu hao lượng lớn thể lực của cô.
Ngay khi cô sắp mất hết sức lực, tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra, cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng ngất đi.
Nửa tiếng sau, Lục Hướng Noãn tỉnh lại.
Đới Ngọc Trân nhìn thấy Lục Hướng Noãn tỉnh lại thì rất vui, bà ấy ôm đứa bé Lục Hướng Noãn sinh ra cho cô xem.
Đới Ngọc Trân đỡ đẻ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy em bé đẹp như thế.
Nhưng mà bà ấy cảm thấy cũng bình thường, dù sao cha mẹ đều đẹp, đứa bé sinh ra đương nhiên không xấu được.
Khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy đứa bé trắng nõn, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt.
Đây là con của cô, cô sẽ dùng cả đời che chở cho đứa bé.
Mà đứa bé vừa định đánh giá thế giới xung quanh, đột nhiên cơn buồn ngủ đột kích, rất nhanh đã nhắm mắt rơi vào ngủ say.
Ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên sinh ra tuyệt vọng, cửa phòng sinh mở ra, anh nhanh chóng chạy lên trước nắm lấy tay Lục Hướng Noãn.
“… Vợ à…” Còn chưa nói hết câu, nước mắt đã chảy ra trước.
Còn đứa bé, từ đầu tới cuối anh đều không liếc nhìn một cái.
Hoắc Cảnh Xuyên đúng là không có tiền đồ, nhiều tuổi như vậy còn chảy nước mắt.
Lục Hướng Noãn giơ tay muốn lau nước mắt ở khóe mắt anh, nhưng mà cô phát hiện lúc này trên tay cô không có chút sức lực nào.
“… Hoắc Cảnh Xuyên… Anh đừng khóc… Anh khóc trông… Thật xấu…”
Chủ yếu là cô không thể nhìn anh khóc.
Lục Hướng Noãn được đưa vào phòng bệnh, mà đứa bé Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa kịp liếc mắt nhìn một cái thì được y tá ôm đến phòng dành cho đứa bé.
Nhưng thật ra Vương Quế Anh nhìn thoáng qua, chẳng qua liêc mắt một cái bà ấy đã thích đến không rời mắt nổi.
Nghĩ tới đây là cháu nội bảo bối của mình, cả người bà ấy như trẻ ra mười tuổi.
Sống hơn nửa đời người, bà ấy chưa từng thấy đứa bé nào đẹp như vậy.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới dành thời gian hỏi: “Bác sĩ Đới, vợ tôi không sao đúng không.”
“Không sao, chẳng qua trong khoảng thời gian sinh con xong tương đối suy yếu, cần tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Cảm ơn bác sĩ Đới.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, lại giống như cơn gió chạy không thấy bóng dáng.
Mà Vương Quế Anh cũng từ chỗ Đới Ngọc Trân biết được Lục Hướng Noãn sinh một đứa nhóc mũm mĩm ba cân tám thì cảm ơn Đới Ngọc Trân, sau đó bà ấy cũng nhanh chóng trở về nhìn Lục Hướng Noãn.
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn sinh con xong, Trình Hiểu Yến nhận được tin dẫn theo Vương Chí Cường mang canh gà tới.
Mà Hồ Ái Hương còn đang ở cữ không tiện ra cửa, cho nên chỉ có thể nhờ Trình Hiểu Yến mang tâm ý của mình qua.
Mấy ngày Lục Hướng Noãn nằm viện, mỗi ngày Hoắc Cảnh Xuyên đều mượn lò than ở nhà ăn của bệnh viện, nấu canh cho Lục Hướng Noãn uống, đều là canh gà mái già, canh cá…
Bởi vì hiện giờ Lục Hướng Noãn không thể ăn quá mặn, cho nên mỗi lần Hoắc Cảnh Xuyên nấu canh hay xào đồ ăn, đều chỉ cho ít muối, thế cho nên miệng Lục Hướng Noãn đã nhạt tới mức sắp không nếm ra được hương vị.
Tuy nói sữa mẹ tốt, nhưng chỉ tốt với đứa bé, Hoắc Cảnh Xuyên đau lòng vợ từ nhỏ đã cho đứa bé uống sữa bột.
Anh không muốn vợ chịu tội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận