Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 105: Gặp mặt

“Công xã Hoa Hướng Dương.”
“Tôi cũng tới công xã Hoa Hướng Dương, thật trùng hợp.” Cô ta mới hỏi một vòng thanh niên trí thức, cũng không tìm được ai cùng công xã với cô ta, trong lòng khổ sở muốn chết.
Vất vả lắm mới nghe được người cùng công xã với mình, có thể không vui được sao?
Thậm chí còn muốn nhảy hai cái, nhưng nghĩ tới mình đang ở trên xe lửa, cô ta vẫn nhịn xuống.
Lục Hướng Noãn nghe được nhưng không nói chuyện, bởi vì cô cảm thấy cô gái này quá ầm ĩ, hi vọng cô gái này đừng phân tới cùng chỗ với mình.
Nếu không cô sợ mình không khống chế được xúc động muốn đánh người.
“Vậy cô ở đại đội nào, tôi ở đại đội Hồng Kỳ, tôi thấy chúng ta cách không xa lắm, nếu cách gần đến lúc đó chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, dù sao đã đi rất xa tới nơi trời xa đất lạ.”
“Đại đội Hồng Kỳ.” Lục Hướng Noãn không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, vậy mà phân cùng đại đội với cô gái này, điển hình của câu nói sợ cái gì thì cái đó tới.
Dù sao thời buổi này Hoa Quốc đất rộng, nhưng hiện giờ thời buổi này người nguyện ý chủ động xuống nông thôn đã ít càng thêm ít.
Thanh niên trí thức có thể phân đến cùng một đại đội, vậy còn hiếm có hơn cả gấu trúc.
Dương Thiên Chân nghe cô nói cũng ở đại đội Hồng Kỳ, trực tiếp há to miệng không khép lại được.
Bồ Tát ơi, như vậy quá trùng hợp rồi, nhưng một lát sau cô ta kịp phản ứng, lôi kéo tay Lục Hướng Noãn nói chuyện.
Lục Hướng Noãn cũng không phải ghét bỏ, chỉ không thích người khác chạm vào mình.
Cô rút tay ra, cả quá trình mặt lạnh nghe cô ta nói chuyện, mình không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Thanh niên trí thức khác nghe được thì cũng lộ vẻ mặt hâm mộ, vì sao bọn họ không có vận may tốt như vậy.
Sau khi Dương Thiên Chân nói xong, lại lục tục giới thiệu tình hình của thanh niên trí thức khác cho Lục Hướng Noãn.
“Giả Yếu Quốc, đại đội Triều Đầu Bá công xã Hồng Tinh.”
“Lưu Hồng Quân, đại đội Diệp Đường công xã Bình Sơn.”
“Vương Nghĩa Vĩ, đại đội Nga Công Tỉnh công xã Đại Kiều.”
“Lư Bổn Hoa, đại đội Đông Phong công xã Bình Sơn.”
“Lưu Sướng Văn, đại đội Tân Hà công xã Trang Lí Động.”
“Vương Hiểu Linh, đại đội Du Thảo Lĩnh công xã Đại Kiều.”
Mấy người được điểm tên đều chào hỏi, sau đó giới thiệu với cô về bản thân.
Lục Hướng Noãn gật đầu, sau đó nói tóm tắt giới thiệu mình xong, thì đi tìm WC.
Lục Hướng Noãn đi rồi, mấy người lại bắt đầu ríu rít.
“Sao tôi có cảm giác cô ấy không muốn để ý tới chúng ta như vậy.” Vương Hiểu Linh mãi đến khi không thấy bóng dáng cô, mới dám mở miệng nói.
“Người ta bị say xe, khó chịu nên không muốn nói chuyện, Vương Hiểu Linh cô nghĩ nhiều rồi.” Dương Thiên Chân và Vương Hiểu Linh là bạn học cấp 2, hai người quen nhau từ nhỏ, cho nên những lời nói ra cũng không thèm bận tâm.
“Vậy sao? Vậy có lẽ là tôi nghĩ nhiều thật.” Vương Hiểu Linh ngượng ngùng sờ đầu, cô ấy suýt nữa đổ oan cho người ta.
Lục Hướng Noãn mở cửa WC, mùi nước tiểu xen lẫn mùi hôi trực tiếp phả tới, cô hít thở sâu một hơi sau đó bịt mũi đi vào.
Đóng cửa nhà vệ sinh xong, cô lắc mình trốn vào trong không gian uống một cốc trà sữa, mới cảm thấy mình giống như sống lại.
Lục Hướng Noãn lấy bình nước ấm quân dụng chị Mã đưa cho cô lần trước trong không gian ra, dùng nước linh tuyền rửa sạch nó trong ngoài, sau đó lấy hai bình nước điện phân đổ vào, mãi đến khi đổ đầy cô mới mang ra.
Mở cửa nhà vệ sinh xong thì phát hiện ở cửa đã có mấy người đợi, nói câu rất xin lỗi xong Lục Hướng Noãn rời đi.
“Cô đi đâu thế? Sao lâu như vậy mới về?” Dương Thiên Chân nhìn thấy Lục Hướng Noãn trở về, nuốt miếng cơm trong miệng vội vàng nói chuyện với cô.
“Vệ sinh.”
Vừa nghe là đi vệ sinh, Dương Thiên Chân lập tức câm miệng không nói, dù sao đang ăn cơm lại nói đi vệ sinh, có chút gây mất hứng.
Nhìn mọi người đều gọi cơm đang bận rộn ăn, cô còn chưa ăn cơm, Dương Thiên Chân móc bánh bao nhân thịt heo hành tây trong túi ra đưa cho Lục Hướng Noãn.
Bánh bao này là khi cô ta tới, mẹ cô ta đặc biệt đến Tiệm Cơm Quốc Doanh mua, chính là sợ cô ta lên xe lửa ăn không ngon còn đói bụng.
Vừa nhìn thấy bánh bao cô ta lập tức nhớ cha mẹ mình, nhưng nghĩ tới cha cô ta nói cô ta đã lớn, cho nên lập tức nuốt nước mắt trở về.
Lục Hướng Noãn nhìn bánh bao trước mặt trực tiếp từ chối, thậm chí còn không để lộ dấu vết cách xa cô ta một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận