Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 154: Sao nhìn thanh niên trí thức này như đứa ngốc như vậy

Dương Thiên Chân chỉ dùng sức của mình cô ta, khiến người của đại đội Hồng Kỳ vốn không có hảo cảm đối với thanh niên trí thức lại càng thấy tệ hơn, nhưng bản thân cô ta còn không phát hiện ra.
Mà Hoắc Đại Khánh thì gương mặt xanh mét, cố nén tức giận trong lòng khuyên nhủ mình phải thật bình tĩnh, vì phân hóa học của đội phải chịu đựng.
“Vậy cô nói chuyện hẳn hoi, thanh niên trí thức Lục làm gì mà bắt nạt cô.”
“Cánh tay đau.” Dương Thiên Chân nín khóc, nhưng vẫn là gương mặt như khóc tang, giơ cánh tay bị trật khớp tới trước mặt Hoắc Đại Khánh, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Người sáng suốt đều nhìn ra cánh tay của cô ta bị trật khớp, nhìn cô ta như vậy không giống rảnh rỗi tìm việc để làm, vì thế Hoắc Đại Khánh nhanh chóng bảo vợ ông ấy đi tìm lão Dương tới.
Hôm nay cánh tay chỉnh lại xong, không chậm trễ ngày mai đi làm việc.
Chỉ một lát sau, Vương Quế Anh đã dẫn lão Dương đi tới.
“Cánh tay của ai bị trật?” Ông ấy là chuyên gia trong việc nắn xương bị trật, khi ông ấy còn trẻ nhờ phúc của lão tổ tông, đã học trong mơ với cụ ông của cụ ông của cụ ông của cụ ông ông ấy.
Không nghĩ tới thật sự được ông ấy học thành, nắn được cánh tay trật của người ta, một truyền mười, mười truyền trăm, ông ấy xem như nổi tiếng ở làng trên xóm dưới.
Với kỹ năng độc đáo này của ông ấy, ông ấy có thể kiếm được ít tiền trong thời gian rảnh rỗi, trợ cấp cho gia đình.
Vừa nghe có người trật tay, ông ấy về nhà còn chưa kịp uống ngụm nước, đã đi theo Vương Quế Anh chạy tới.
“Cô ta.” Hoắc Đại Khánh chỉ Dương Thiên Chân.
Vì thế lão Dương xắn tay áo lên, muốn nắn lại xương cho Dương Thiên Chân, nhưng bị Dương Thiên Chân trốn đi.
“Ông ta là bác sĩ ư?” Dương Thiên Chân cau mày nhìn ông già lôi thôi còn quê mùa, nhìn không giống bác sĩ chút nào.
“Không phải, nhưng ông ấy biết chỉnh lại xương.” Hoắc Đại Khánh bổ sung.
“Vậy thì tôi không cần, tôi muốn đến bệnh viện, để bác sĩ chữa.” Vừa nghe đại đội trưởng nói như thế, Dương Thiên Chân sống chết không đồng ý.
Ông ấy không phải là bác sĩ, nhỡ đâu nắn hỏng tay cô ta thì sao, cô ta đi đâu mà khóc đây.
“Cô bé, tôi làm được, tổ tiên của tôi làm nghề này đã nhiều năm.” Lão Dương thấy cô ta không tin tay nghề của mình như vậy cũng không tức giận, trái lại còn hòa khí giải thích với cô ta.
“Không cần, tôi muốn đến bệnh viện, tôi muốn tìm bác sĩ, đại đội trưởng, bây giờ tôi phải đi khám bác sĩ.” Dương Thiên Chân không nghe ông ấy giải thích, trái lại nhìn về phía đại đội trưởng.
Ở trong nhà đâu như vậy, cho dù tay cô ta bị chảy máu một chút, mẹ cô ta sẽ sốt ruột hoảng hốt đưa cô ta tới bệnh viện.
Cô ta nhớ cha mẹ cô ta.
Đúng là càn quấy, Hoắc Đại Khánh không nhịn được lửa giận:
“Không phải là chuyện lớn gì, lão Dương làm một lát là tay cô khỏi ngay, nhanh hơn đến huyện thành nhiều.”
“Tôi không muốn.” Không nghe không nghe, chính là vương bát niệm kinh.
“Vậy cô tự mình đi đi.” Hoắc Đại Khánh thấy cô ta cố chấp như vậy, cũng không có biện pháp.
Muốn làm gì thì làm, chỉ cần ngày mai đúng giờ làm việc cho ông ta là được.
Dương Thiên Chân nghe đại đội trưởng nói như thế, thì trợn tròn mắt: “Ông tìm người đưa tôi đi.”
“Tự cô đi đi.” Hoắc Đại Khánh không chiều cô ta.
Cuối cùng vẫn là Vương Quế Anh không nhìn nổi, liếc mắt ra hiệu với con dâu cả bên cạnh, sau đó hai người tiến lên nắm lấy Dương Thiên Chân.
“Giết người…” Dương Thiên Chân bị hành động bất ngờ này dọa sợ, giãy giụa một cái nhưng không giãy giụa nổi.
“Lão Dương, còn đứng đó làm gì, nhanh lên.” Vương Quế Anh bảo lão Dương nhanh chóng đi tới, có thời gian rảnh nói linh tinh, cánh tay này đã sớm khỏi.
“Ừm ừm.” Lão Dương hiểu ý của mẹ chồng nàng dâu, cũng mặc kệ Dương Thiên Chân kêu gào như thế nào, thành thạo tiến lên.
Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay đã về đúng vị trí.
Mà Vương Quế Anh và con dâu cả nghe thấy âm thanh, nhanh chóng buông cô ta ra.
“Tôi muốn báo cảnh sát.” Dương Thiên Chân chỉ ba người mới động vào cô ta, mở miệng kêu gào.
Cuối cùng người trong đội không nhịn được nhìn Hoắc Đại Khánh, mở miệng hỏi: “Đại đội trưởng, trong đội chúng ta lại tới một kẻ ngốc ư?”
Sao nhìn thanh niên trí thức này như đứa ngốc như vậy.
“Không nói được lời hay thì câm miệng cho tôi.” Hoắc Đại Khánh vốn đang nổi nóng, nhìn các đội viên còn ở đây chọc cười, tức giận hung dữ nói.
“Báo cảnh sát cái gì, nhìn xem cánh tay của cô đã khỏi chưa.”
Dương Thiên Chân cúi đầu nhìn cánh tay mình, phát hiện có thể cử động: “Khỏi rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận