Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 387: Thành giao

Người không quen biết Lục Hướng Noãn, căn bản sẽ không nhận ra cô.
Đợi khi cô tới nơi, Lý Hoa vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn đông nhìn tây xung quanh.
Lục Hướng Noãn đạp xe đi tới trước mặt Lý Hoa.
“Xe đã tới.” Mới tinh mới tinh.
Lý Hoa nhìn người xa lạ trước mặt, vừa định nói một câu cô là ai, kết quả khi cô nói chuyện, phát hiện vậy mà người phụ nữ này nói giọng giống hệt tiểu đồng chí vừa rồi.
Anh ta lập tức phát hiện chút manh mối, kinh hãi che miệng nói: “Cô là tiểu đồng chí?”
Nhưng mà không giống người vừa rồi chút nào.
Lục Hướng Noãn gật đầu.
Lý Hoa nghe cô nói như vậy mới yên lòng, ánh mắt nóng cháy nhìn xe đạp bên cạnh.
Mới, giống hệt như lời tiểu đồng chí nói lúc trước.
Lý Hoa vây quanh nó dạo một vòng, không nhịn được vươn tay sờ soạng một lát.
Ngay sau đó ngượng ngùng rút tay về, chỉ thấy anh ta mở miệng hỏi: “Tiểu đồng chí, xe này của cô bán thế nào?”
Nếu giá không cao thái quá, Lý Hoa cảm thấy mình khẽ cắn môi cũng có thể đồng ý.
“300.” Lục Hướng Noãn cho một giá cả hợp lý.
Một chiếc xe đạp nhãn hiệu phượng hoàng, hợp tác xã mua bán bán 180 tệ.
Càng khỏi phải nói mua xe đạp còn cần phiếu, phiếu ở chợ đen cũng bán khoảng 150 tệ.
Cho nên cô đòi 300, không lòng dạ hiểm độc chút nào.
“Thật ư?” Nghe thấy giá này thấp hơn mình suy tính trong lòng nhiều, Lý Hoa kích động hỏi.
“Ừm.”
Lý Hoa sợ Lục Hướng Noãn đổi ý không bán, nhanh chóng móc tiền trong túi ra đếm lấy 300 tệ, giao cho Lục Hướng Noãn.
Anh ta vẫn luôn mang theo số tiền này bên người, sợ ngày nào đó gặp phải anh ta có thể lấy tiền mua, không đến mức bỏ lỡ.
Lục Hướng Noãn nhận lấy tiền, không đếm cho luôn vào túi, thực ra là nương theo quần áo đánh yểm hộ cho vào không gian.
Lý Hoa thấy cô không đếm cho luôn vào túi, không nhịn được nhắc nhở: “Tiểu đồng chí, cô không đếm à?”
“Không cần.” Vừa rồi khi anh ta đếm tiền, Lục Hướng Noãn đã đếm theo một lần.
Là 300 tệ, không sai.
Mà Lục Hướng Noãn nói như vậy lại bị Lý Hoa hiểu lầm là biểu hiện tin tưởng anh ta, lập tức đào tim đào phổi nói rõ gốc gác của mình cho Lục Hướng Noãn.
Còn mời Lục Hướng Noãn qua một thời gian nữa tới tham dự hôn lễ của anh ta.
Nghe anh ta mời, Lục Hướng Noãn từ chối.
Mà Lý Hoa thấy cô như vậy cũng không miễn cưỡng, anh ta luyến tiếc đạp xe đạp mới nên đẩy nó rời đi.
Mà Lục Hướng Noãn thì nhanh chóng trở về, thuận tiện còn thay quần áo trên người.
Đợi khi cô tới nơi, phát hiện Ngưu sư phụ đã đánh xe bò đợi cô ở đó.
Lục Hướng Noãn chạy nhanh lên trước, lớn tiếng nói với Ngưu sư phụ: “Ngưu sư phụ, rất xin lỗi, để ông ở đây đợi cháu.”
Đều tại vừa rồi bán xe đạp mới chậm trễ.
“Không sao không sao, mau ngồi lên đi, chúng ta về nhà.” Ngưu sư phụ không để bụng nói.
Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy cũng không lề mề nữa, nhanh chóng ngồi lên xe bò, lắc lư đi về phía đại đội Hồng Kỳ.
Đợi khi sắp tới trong đại đội, trong lòng cảm thấy áy náy Lục Hướng Noãn lén lấy năm sáu viên kẹo trái cây rẻ nhất mua ở hợp tác xã mua bán lúc trước ra, đưa cho Ngưu sư phụ.
Ngưu sư phụ nghĩ tới cháu nội trong nhà, cũng không từ chối nhận lấy.
Còn mở miệng nói rất nhiều lời cảm ơn Lục Hướng Noãn.
Khi Lục Hướng Noãn xách theo giỏ tre về đến nhà, vừa vặn gặp Vương Tú Lan.
Vương Tú Lan thấy Lục Hướng Noãn trở về, chạy nhanh tới nói: “Thanh niên trí thức Lục, cháu đi đâu thế? Hôm nay thím tới nhà cháu mấy lần, cũng không gặp được cháu.”
Lục Hướng Noãn nói: “Buổi sáng cháu xin nghỉ với đại đội trưởng, có việc đến huyện thành một chuyến vừa mới trở về. Sao vậy ạ, thím tìm cháu có chuyện gì thế?”
Vương Tú Lan nói: “Chẳng trách thím tới đây tìm cháu mấy lần, cũng không gặp được cháu.”
“Thím, thím có chuyện gì cứ nói là được.” Lục Hướng Noãn không thích quanh co lòng vòng với người ta nhất.
Lúc này Vương Tú Lan mới nhớ tới mình đến đây làm gì, nhanh chóng nói:
“Thím tới đây cảm ơn cháu, may mà có biện pháp kia của cháu, thím thật sự không còn ngứa nữa. Thím đặc biệt hái ít rau trong vương, mang tới đây một ít cho cháu, mong cháu đừng ghét bỏ.”
Sau khi nói xong, thì nhét đống rau mình hái vào tay Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn bên trong có cà chua, dưa leo, cải thìa thì nhận lấy.
Không phải đồ quý giá gì nên có thể nhận.
Vương Tú Lan thấy cô nhận lấy, lúc này mới vui vẻ nói thêm hai câu, sau đó về nhà nấu cơm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận