Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 863: Đàm phán

Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì dẫn Vương Chí Cường mặt ủ mày chau đi ra ngoài, nhưng mà trước khi rời đi lại nhìn thoáng qua Lưu Quốc Diệu.
Lưu Quốc Diệu tức tới mức muốn cởi giày cỡ 42 trên chân ra ném về phía Hoắc Cảnh Xuyên, tên nhóc thối này, mình có thể bắt nạt vợ anh ư.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lục Hướng Noãn mới mở miệng:
“Sư trưởng, có phải Hoắc Cảnh Xuyên vì bối cảnh của tôi, tiền đồ ở bộ đội cơ bản gác lại hay không.”
Tuy Lưu Quốc Diệu thực sự không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng đúng là vậy, cho nên gật đầu.
“Nếu Đoạn Tiểu Vi tỉnh lại, vẫn đòi tự tử, chỉ sợ Đoạn Thủ Chính sẽ không tha cho Hoắc Cảnh Xuyên.”
Lưu Quốc Diệu cũng gật đầu, nhưng con người anh ta thẳng tính, thấy Lục Hướng Noãn vẫn luôn nói lòng vòng, dứt khoát nói thẳng với cô:
“Đồng chí Lục, nếu cô có chuyện gì thì nói đi.”
Lục Hướng Noãn nhìn về phía Lưu Quốc Diệu ánh mắt không có chút sợ hãi: “Tôi muốn bảo vệ Hoắc Cảnh Xuyên.”
Lưu Quốc Diệu nghe Lục Hướng Noãn nói như thế thì muốn cười, không nhịn được lắc đầu:
“Dựa vào cô ư? Sợ là không thể, lúc trước báo cáo kết hôn của cô và Hoắc Cảnh Xuyên, đều bị lão già Đoạn Thủ Chính kia cản trở.
Nếu không phải ông cụ Bồi Quân có chút bản lĩnh, có lẽ chuyện của hai người chắc chắn không thành, ngay cả tôi cũng không giúp được gì.”
Người trẻ tuổi, vẫn là quá trẻ tuổi.
Lục Hướng Noãn không vì anh ta cười nhạo mà tức giận, trái lại vững vàng nói.
“Nếu tôi nói chân của Hoắc Cảnh Xuyên là tôi chữa khỏi thì sao? Phải biết rằng lúc trước chuyên gia có quyền uy nhất Bắc Kinh đều nói không chữa được.”
Lưu Quốc Diệu bắt đầu nghiêm túc hơn: “Cô không nói dối chứ?”
Lục Hướng Noãn nói: “Không tin anh đi hỏi Hoắc Cảnh Xuyên đi.”
Lưu Quốc Diệu nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Lục Hướng Noãn, nói: “Tôi tin, chẳng qua…”
“Trong tay tôi còn có phương thuốc cầm máu, còn hiệu quả của thuốc, Hoắc Cảnh Xuyên biết, có thể giảm bớt trình độ thương vong của chiến sĩ ở mức độ lớn. Ngoài ra tôi còn phương thuốc khác, sư trưởng Lưu, như vậy đủ chưa?”
Lục Hướng Noãn nói những lời khác, Lưu Quốc Diệu không quá để ý, chỉ có mấy chữ phương thuốc cầm máu giảm bớt thương vong của các chiến sĩ là anh ta nghe lọt.
Cả người anh ta kích động hơn, giọng nói run rẩy: “Cô nói thật sao?”
“Chắc chắn là thật.” Lục Hướng Noãn nói xong, còn lấy một bình thuốc nhỏ trong túi ra, bên trong là thuốc cô nghiên cứu chế tạo ra mấy ngày nay.
Tuy hiệu quả không đạt tới mong muốn của Lục Hướng Noãn, nhưng so với thuốc cô cho Hoắc Cảnh Xuyên lúc trước, hiệu quả tốt hơn không chỉ gấp hai.
Lưu Quốc Diệu lập tức nhận lấy thuốc, còn nắm chắc trong lòng bàn tay:
“Nếu lời cô nói là thật, không những có thể bảo vệ được Hoắc Cảnh Xuyên, còn có thể tháo xuống bối cảnh trên người cô.”
Lưu Quốc Diệu không nói đùa, bởi vì anh ta biết rõ tác dụng của thuốc cầm máu trên chiến trường.
Càng khỏi phải nói y thuật tinh vi của Lục Hướng Noãn, cùng với phương thuốc khác cô nắm giữ trong tay.
Lục Hướng Noãn khách sáo nói: “Làm phiền anh.”
“Không phiền không phiền.” Ngay sau đó, Lưu Quốc Diệu và Lục Hướng Noãn vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đợi ở sau cửa đã sớm đứng tại chỗ dậm chân, vừa thấy Lục Hướng Noãn đi ra, anh nhanh chóng chạy tới trước, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
Mãi đến khi thấy cô hoàn hảo không tổn hao gì, Hoắc Cảnh Xuyên mới dần thả lỏng.
Nhưng mà chọc Lưu Quốc Diệu liên tục trừng mắt với anh, chẳng qua niệm tình hôm nay tâm trạng anh ta tốt, không so đo với tên nhóc thối này.
Lục Hướng Noãn nói: “Sư trưởng, vậy chúng tôi đi về trước.”
Lưu Quốc Diệu cười tủm tỉm nói: “Mau trở về nghỉ ngơi đi, chuyện của Đoạn gia cứ giao cho tôi, cô cứ yên tâm đi.”
Ngay sau đó lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên nói:
“Tên nhóc cậu đúng là tìm được người vợ tốt, phải đối xử thật tốt với người ta, nếu để tôi biết cậu làm chuyện gì có lỗi với đồng chí Lục, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.”
Tuy Hoắc Cảnh Xuyên không rõ vì sao sư trưởng lại thay đổi thái độ như vậy, nhưng vẫn đồng ý.
Anh vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi đối với vợ.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn một trước một sau rời đi.
Lưu Quốc Diệu nhìn Vương Chí Cường ở bên cạnh nói: “Tên nhóc cậu, sao còn chưa quay về.”
Vương Chí Cường nhìn Lưu Quốc Diệu cười gương mặt hiện rõ nếp nhăn, buồn bực nói:
“Sư trưởng, sao tâm trạng của anh lại trở nên tốt như vậy? Vừa rồi anh ở bên trong nói gì với đồng chí Lục thế?”
Khóe miệng Lưu Quốc Diệu nhếch lên nụ cười xấu xa: “Muốn biết sao?”
Vương Chí Cường gật đầu: “Muốn.”
“Vậy nghĩ ở trong mơ đi.” Lưu Quốc Diệu nói xong, thì xoay người về phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận