Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 263: Mặt cô sao vậy

Mọi người nghe anh ta nhắc nhở như vậy, mới suy nghĩ lại, nhưng mà bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Dương Thiên Chân.
Rối rắm một lát cũng không có đáp án gì, trái lại khiến mọi người to đầu hơn, cuối cùng quyết định đợi đại đội trưởng từ huyện thành trở về lại hỏi.
Nếu thật sự là liên quan tới khu thanh niên trí thức bọn họ, phương diện tiền thuốc men cần bọn họ trả.
Mà hôm nay Dương Thiên Chân không đi làm đã sớm lấy hết đồ đáng giá, còn có xấp tiền dày của mình đặt vào bọc nhỏ, nhét vào trong chăn.
Chỉ đợi mọi người đều đi làm, đến lúc đó tiện cho cô ta chạy trốn.
Bây giờ cô ta không muốn ở lại đây một giây, cô ta ghét nơi này, cô ta muốn về Bắc Kinh, về đại viện.
Vương Hiểu Linh nấu cơm xong, múc cho mỗi người một bát, mà Vương Ngọc Hương thì cầm phần cơm của mình bưng cho Dương Thiên Chân ở trong phòng.
“Buổi sáng cô chưa ăn gì, giữa trưa lại không ăn chắc chắn là đói lả, nếu không buổi chiều cô đi làm sẽ không có sức lực.” Vương Ngọc Hương như dỗ đứa bé, vô cùng kiên nhẫn dỗ cô ta.
Nhưng mà rất rõ ràng là Dương Thiên Chân không nghe cô ta, trực tiếp ném bát về phía cô ta, cháo nóng bắn hết lên mặt Vương Ngọc Hương.
Mà cái bát kia cũng chia năm xẻ bảy rơi xuống mặt đất, vẻ mặt Dương Thiên Chân kiêu căng không nhìn ra được một chút gì là cô ta làm sai.
Nhưng mà Vương Ngọc Hương đau tới nhe răng trợn mắt chạy ra ngoài, Võ Thắng Lợi ăn cơm xong thấy Vương Ngọc Hương che mặt dáng vẻ rất kỳ lạ, khi chuẩn bị hỏi thì thấy Vương Ngọc Hương múc chậu nước nhúng mặt vào.
Những người khác nghe thấy được động tĩnh cũng đi theo tới đây, khi thấy Vương Ngọc Hương như vậy đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Mãi đến khi Vương Ngọc Hương nâng đầu lên, trên mặt xuất hiện bọng nước to khiến đám thanh niên trí thức khác nhìn thôi cũng thấy ghê người.
Trong lúc nhất thời đều giật mình đứng yên tại chỗ, không biết nên nói gì mới tốt.
Vương Ngọc Hương nhìn thấy phản ứng này của mọi người, cô ta sợ tới mức nhanh chóng che mặt mình vào, sau đó cúi đầu không cho bọn họ nhìn.
“Mặt cô… Làm sao vậy?” Đàm Phượng Kiều tiến lên kéo tay cô ta ra, lúc này nhìn ở khoảng cách gần, phát hiện mặt cô ta còn bị nghiêm trọng hơn vừa rồi nhìn.
“… Tránh ra…” Trong cơn hoảng loạn, Vương Ngọc Hương không cẩn thận đẩy ngã Đàm Phượng Kiều xuống đất.
Cô ta cũng trợn tròn mắt, đứng yên ở đó không dám cử động.
“Cô làm gì đấy, Đàm Phượng Kiều là tốt bụng quan tâm cô, sao cô còn đẩy ngã cô ấy.” Vương Hiểu Linh lanh tay lẹ mắt tiến lên đỡ Đàm Phượng Kiều dậy, trong giọng nói còn kèm theo chút phẫn nộ.
“Tôi… Tôi không phải… Cố ý… Đàm Phượng Kiều, rất… Rất xin lỗi…” Vương Ngọc Hương hoàn hồn nhanh chóng xin lỗi cô ấy, tay buông xuống cũng không biết nên để đâu.
“… Không sao, mặt cô có cần đi khám bác sĩ không, tôi cảm thấy hơi nghiêm trọng, tôi sợ…” Đàm Phượng Kiều hoàn toàn không để chuyện vừa rồi trong lòng, trái lại còn quan tâm nói.
Bởi vì con gái bị hủy dung không phải là việc nhỏ, đặc biệt là trên mặt Vương Ngọc Hương bị phỏng nhìn rất nghiêm trọng.
Vương Hiểu Linh thấy Đàm Phượng Kiều không so đo, thì mình không ngu đến mức lại tính toán chi li với Vương Ngọc Hương, vì thế phụ họa với Đàm Phượng Kiều bảo cô ta đi khám bác sĩ, xử lý bọng nước trên mặt.
Vương Ngọc Hương lập tức đồng ý, bây giờ lập tức đi tìm đại đội trưởng xin nghỉ, sau đó đến huyện thành khám.
Nhưng mà cô ta mới đi được mấy bước đã vòng về, ngượng ngùng nói: “Tôi không có tiền… Mọi người…”
Lúc này những người khác mới nhớ tới tiền đào ra được từ đống đổ nát đều dùng để mua lương thực, hiện giờ khu thanh niên trí thức bọn họ có thể nói là một nghèo hai trắng, như vậy khiến mọi người vô cùng lúng túng.
Mấy thanh niên trí thức lục tung hết cả nhà ra, đều không kiếm được một hào.
Đột nhiên Võ Thắng Lợi nhớ tới Lục Hướng Noãn dọn ra ngoài, vội vàng mở miệng nói:
“Trước đó không lâu thanh niên trí thức Lục mới xây nhà, có lẽ trong tay có tiền. Hay là cô tìm cô ấy hỏi thử xem, đều là thanh niên trí thức, có lẽ có việc cô ấy sẽ không thấy chết mà không cứu, con người thanh niên trí thức Lục khá dễ ở chung, chẳng qua gương mặt hơi lạnh lùng chút.”
Cũng không biết Lục Hướng Noãn cho anh ta ảo giác gì, có thể khiến Võ Thắng Lợi nói ra những lời này.
Nếu bị Lục Hướng Noãn nghe thấy được, chắc chắn sẽ nói anh ta ban ngày ban mặt còn chưa tỉnh ngủ đang nói mớ.
Từ trước tới nay cô không phải là người tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận