Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 526: Khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì

Khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Mà Lưu Thúy ở bên cạnh cũng nhanh chóng giúp đỡ khuyên nhủ: “Cháu gái, đừng khóc, có việc gì thì cứ nói với thanh niên trí thức Lục, cô ấy có thể giúp chắc chắn sẽ giúp.”
Bởi vì bà ấy biết, con gái mình là loại người mặt lạnh tim nóng.
Lục Hướng Noãn: “…”
Vương Tam Ni thất thần đứng dậy, Lưu Thúy đỡ cô ấy đi vào phòng.
Khi đỡ cô ấy ngồi xuống Lưu Thúy phát hiện không thích hợp, cô gái này bụng to như vậy, là mang thai mà.
“Cháu gái, cháu đừng khóc, lại khóc sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng.” Lưu Thúy thân là người từng trải nói xong, thì móc khăn tay trong túi ra lau khô nước mắt trên mặt cô ấy.
Nhưng mà những lời này vang lên, Vương Tam Ni khóc đến nghẹn ngào suýt nữa chết ngất đi.
Lưu Thúy thấy thế hoàn toàn luống cuống, bà ấy nhờ Lục Hướng Noãn giúp đỡ theo bản năng.
Trời xanh, đất đai ơi, hình như bà ấy không trêu chọc cô gái này mà, Lưu Thúy cẩn thận suy nghĩ trong đầu, phát hiện thật sự không có mà.
Lục Hướng Noãn cho Lưu Thúy ánh mắt an tâm, khi cô đang định mở miệng nói chuyện, ngoài phòng truyền tới âm thanh ầm ĩ.
“Con bé chết tiệt kia chạy đi đâu rồi?”
“Cái đồ không biết xấu hổ, sao Vương gia chúng ta lại sinh ra loại người như thế, lúc trước khi nó mới sinh ra mình nên bóp chết nó, như vậy mới đỡ mất mặt.”

Vương Tam Ni trong phòng lạnh run, ngồi trên ghế run lẩy bẩy, cả gương mặt đã trắng bệch.
Lưu Thúy nhìn thấy thế thì lập tức hiểu rõ, ánh mắt bà ấy và Lục Hướng Noãn giao nhau một lát, sau đó hiểu rõ ý nhau.
“Cha, Tam Ni đang ở đây?” Vương Lục Nhi chỉ vào Vương Tam Ni run lẩy bẩy lớn tiếng kêu lên với bên ngoài, hoàn toàn không cho Lục Hướng Noãn và Lưu Thúy thời gian kịp phản ứng, Vương Xú Đản đã dẫn người xông vào.
Vương Tam Ni muốn chạy cũng không chạy thoát, bởi vì Vương gia đã dẫn người chặn cửa.
Vừa nhìn thấy Vương Tam Ni, Vương Xú Đản nổi giận nói: “Con nhóc chết tiệt kia, nhanh tới đây.”
Vương Tam Ni nhìn cha cô ấy như vậy, trong lòng hoàn toàn có xúc động muốn chết.
“Cha, con không lén có đàn ông, con không mang thai.” Cô ấy đã giải thích với cha rất nhiều lần, nhưng mà cha cô ấy không chịu nghe.
Trái lại cho rằng cô ấy lừa ông ta, trách cô ấy phá hủy thanh danh của Vương gia bọn họ, muốn gả cô ấy cho ông già góa vợ có thể làm ông nội cô ấy ở đại đội bên cạnh.
Hiện giờ đã nhận tiền lễ hỏi, hiện giờ cô ấy mới 16 tuổi, đương nhiên không chịu.
Cô ấy đã có người yêu thích, là Lưu Nhị Đậu bên cạnh nhà cô ấy, nhưng mà không biết vì sao từ lúc chuyện bụng mình truyền ra, Lưu Nhị Đậu không nói một câu với mình.
Nghĩ như vậy Vương Tam Ni cảm thấy khổ sở trong lòng, cô ấy tự nhận đời này mình không làm chuyện trộm cắp, thương thiên hại lý gì, cả đời cần cù chăm chỉ, vì sao ông trời phải đối xử với cô ấy như vậy.
“Chị ba, chị đừng lừa cha nữa, nếu chị không lén có đàn ông, vì sao bụng chị lại to như thế, to giống y như người có chửa năm tháng trong đội.” Vương Lục Ni ở bên cạnh không quên bôi thuốc mắt cho Vương Xú Đản.
Trong lòng cô ta biết rất rõ, đợi chị ba gả cho ông già góa vợ kia, trong nhà sẽ có tiền, như vậy cô ta không cần buổi tối mỗi ngày bị đói mà tỉnh dậy.
Tư vị bị đói quá khó tiếp nhận, đói đến mức cô ta muốn gặm vỏ cây.
Quả nhiên Vương Xú Đản nghe thấy thế càng thêm giận dữ: “Nếu mày còn muốn nhận tao làm cha, thì nhanh tới đây cho tao, đi cùng người đàn ông của mày.”
Lão già góa vợ được nhắc tên lén lút xoa tay đứng ra, ông ta sắp nghênh thú người vợ xinh đẹp thấy mọi người đều nhìn chằm chằm ông ta, sống lưng của ông ta lập tức thẳng tắp.
Nhưng mà cái lưng đã không thể thẳng được, trái lại phối với biểu cảm này của ông ta, khiến ông ta trông càng thêm đáng khinh.
“Vợ à, em nhanh theo anh về nhà đi, đứa bé trong bụng của em không biết là con của tên nào, anh cũng không chê, đến lúc đó anh sẽ đối xử với đứa bé y như con ruột của mình. Em cứ yên tâm đi theo anh, anh đảm bảo cả đời này sẽ đối xử tốt với em.”
Những lời này khiến Lục Hướng Noãn ghê tởm tới mức suýt nữa nôn hết đồ ăn mới ăn ra.
Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, khi ra cửa không biết cầm gương soi mặt mình à.
Lưu Thúy cũng tức tới mức ngây ngốc, tuy đám người ở ngõ nhỏ bọn họ cũng hay lục đục nhau, nhưng mà chưa từng khiến người ta cảm thấy ghê tởm như bây giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận