Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 691: Tiệm chụp ảnh

“Đến huyện thành làm gì?”
“Chụp ảnh.”
Những ngày không gặp được cô gái nhỏ, có bức ảnh ở bên mình cũng tốt.
Lục Hướng Noãn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó đồng ý.
Cô đuổi Hoắc Cảnh Xuyên ra ngoài, sau đó thay một bộ đồ mới, khi cô chuẩn bị mở cửa thì như nghĩ tới gì đó.
Cô lục tìm trong không gian, tìm được một thỏi son Lancome 196 Hứa Nhạc tặng cho cô khi sinh nhật lúc trước, đứng trước gương tô lên.
Hứa Nhạc vẫn luôn nói cô giống y như đàn ông, nên thay đổi đủ biện pháp tặng đồ con gái hay dùng cho cô.
Cô không nhận mà nói, Hứa Nhạc sẽ ném mấy thứ đó vào thùng rác.
Anh ta cũng từng tặng váy, là một chiếc váy màu trắng, vào năm cô 18 tuổi.
Lục Hướng Noãn không biết mấy nhãn hiệu, nhưng cô vuốt chiếc váy dựa vào cảm xúc cũng biết là không rẻ, không giống với quần áo cô liều mạng mặc cả với bà chủ ở quán ven đường.
Còn có một đôi giày cao gót, cũng tặng cô vào năm 18 tuổi, bên trên khảm một viên kim cương, nhìn rất bling bling.
Hứa Nhạc nói, con gái phải có một đôi giày cao gót thuộc về mình.
Sau này Hứa Nhạc cãi nhau với trong nhà, tháng dọn ra ngoài ở vừa vặn là sinh nhật cô, cha mẹ anh ta đóng băng hết thẻ của anh ta, Hứa Nhạc toàn thân cộng lại chưa được mấy trăm tệ vào ngày sinh nhật lại tặng cô một chiếc vòng tay vàng.
Vòng tay vàng 60g.
Chẳng qua trên mặt, trên người anh ta đều có vết thương, sau này Lục Hướng Noãn mới biết anh ta vì món quà tặng mình trong ngày sinh nhật, đã chạy tới đấu quyền anh ngầm.
Hứa Nhạc còn nói nếu ngày nào đó cô không sống nổi với Lâm Hạo, thì bán vòng tay này làm lộ phí tới tìm anh ta.
Anh ta có một miếng cơm, thì cô có một miếng thịt.
Tuyệt đối sẽ không để cô nghèo đến mức đến đường cái xin ăn.
Nếu thực sự có ngày đó, cũng sẽ là anh ta đi.
Lục Hướng Noãn vẫn luôn cảm thấy tất cả vận may trong đời trước của cô đều dùng để gặp Hứa Nhạc.
Mà Hứa Nhạc lại thường nói cô là người cứu rỗi anh ta.
Lục Hướng Noãn thu hồi suy nghĩ, cất son môi trong tay đi, sau đó đeo khăn quàng cổ mũ, bọc mình kín mít chỉ để lộ hai con mắt.
Lục Hướng Noãn sợ lạnh, lại mặc thêm một chiếc áo khoác quân đội vào, là Hoắc Cảnh Xuyên tặng cho cô.
Áo rất rộng, rộng đến mức cả người cô đều sắp bị che kín, Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy cô gái nhỏ lần đầu tiên là có phản ứng như vậy.
Anh tính toán đợi trở về, sẽ tìm áo khoác quân đội có số đo vừa với cô gửi về cho cô.
“Đi thôi.” Hoắc Cảnh Xuyên đã đẩy xe từ phòng chứa củi ra.
Nhìn thấy xe, Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên nghĩ tới mình còn chưa chuẩn bị đồ nên chuẩn bị.
Tam chuyển nhất vang, đồng hồ, 72 món đồ, mỗi thứ đều không thể thiếu.
Những người khác có, cô gái nhỏ của anh cũng phải có.
Đợi lần này trở về, cũng phải chuẩn bị trước, nếu không chỉ sợ không kịp.
Nếu không phải có báo cáo kết hôn chống đỡ, Hoắc Cảnh Xuyên ước gì bây giờ cưới luôn Lục Hướng Noãn về nhà.
“Ừm.”
Lục Hướng Noãn kiễng chân đeo bịt tai ấm áp mình làm cho Hoắc Cảnh Xuyên, bên trong nhét bông, bên ngoài là một vòng lông thỏ.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên thoạt nhìn có chút đáng yêu.
“Cảm ơn cô gái nhỏ.” Hoắc Cảnh Xuyên đeo bịt tai chỉ thiếu hai cái răng thỏ.
“Nhanh đi thôi.”
Hoắc Cảnh Xuyên thấy Lục Hướng Noãn đã ngồi xong, mới bắt đầu đạp xe đi về phía huyện thành.
Lần này Lục Hướng Noãn không cảm nhận được mông khó chịu lắm, bởi vì khi Hoắc Cảnh Xuyên tới, đã để đệm bông lên trên ghế sau.
Thật dày, ngồi lên còn mềm như bông, như vậy cũng tốt, tránh cho mông cô lại chịu tội.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn kinh ngạc với vẻ thận trọng của anh, vậy mà Hoắc Cảnh Xuyên có thể quan sát được điểm này.
Có đoạn mặt đường rất kém, gồ ghề lồi lõm đều là hố, cho dù kỹ thuật lái xe của Hoắc Cảnh Xuyên cao, còn cẩn thận, đều không tránh được lắc lư.
Lục Hướng Noãn sợ bị xóc sẽ ngã xuống, cho nên đôi tay ôm chặt eo Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên lái xe ở phía trước khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này anh ước gì con đường này vĩnh viễn không đi hết.
Nưng mà anh sợ thời gian dài, cô gái nhỏ bị lạnh cóng, cho nên hai chân đạp rất nhanh.
Cũng may khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng đám Hoắc Cảnh Xuyên cũng tới huyện thành.
Mà tay của Lục Hướng Noãn đang ôm eo Hoắc Cảnh Xuyên buông lỏng ra, nếu không lát nữa bị người ta thấy được, sẽ kéo bọn họ đi phê phán.
Cho dù là vợ chồng cũng không được, càng khỏi phải nói bọn họ đang là đối tượng trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
Mà khóe miệng hơi nhếch lên của Hoắc Cảnh Xuyên rủ xuống, nhưng mà cảm xúc này nhanh chóng biến mất không còn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận