Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 436: Đến Bắc Kinh

Vương Chí Cường không có thời gian ôn chuyện với anh ta, cho nên gọn gàng dứt khoát nói:
“Đúng vậy, là tôi, anh nhanh chóng đến nhà Hoắc Cảnh Xuyên thông báo một chút, bảo bọn họ thu dọn đồ lập tức đến Bắc Kinh một chuyến.”
Trong giọng nói có trầm trọng không nói nên lời.
“Đến Bắc Kinh làm gì?” Vương Giải Phóng vốn có chút hờ hững ngửi được không khí không bình thường, lập tức ngồi nghiêm chỉnh vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Vương Dược Phú ngẩng đầu vừa định nói với Vương Giải Phóng hình như mình tìm được chút manh mối, khi thấy biểu cảm của Vương Giải Phóng, anh ta quyết định đợi Vương Giải Phóng nghe máy xong thì nói với Vương Giải Phóng.
Ngay sau đó anh ta chuyên tâm tiếp tục làm việc của mình.
“Hoắc Cảnh Xuyên đã xảy ra chuyện.”
Vương Giải Phóng nghe thấy thế thì đứng bật dậy, tay nắm ống nghe cũng không nhịn được run rẩy, chỉ thấy giọng nói của anh ta khàn khàn:
“Được.”
Ngay sau đó anh ta cúp máy, sau đó sải bước không quan tâm chạy đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng mà hành động này của anh ta dọa những người khác ở đây sợ hãi.
Nhưng mà lúc này Vương Giải Phóng đã không rảnh lo nhiều như vậy, bởi vì anh ta biết những lời Vương Chí Cường mới nói là có ý gì.
Đó chính là đoàn trưởng Hoắc không được, nếu không đã không thông báo đi gặp mặt.
Chân của Vương Giải Phóng có chút không tiện, nhưng mà anh ta vẫn liều mạng dùng sức đạp xe, dựa theo ký ức lúc trước đến nhà đoàn trưởng Hoắc.
Kết quả cửa nhà đóng chặt, ngay khi anh ta mặt ủ mày chau vò đầu không biết làm thế nào, Lục Hướng Noãn hái thuốc trên núi đi xuống.
Vương Giải Phóng thấy được Lục Hướng Noãn ở phía xa, chạy nhanh về phía Lục Hướng Noãn, anh ta mệt đến mức thở hổn hển hỏi:
“Chuyện đó, cha mẹ Hoắc Cảnh Xuyên ở đâu thế?”
“Văn phòng đại đội.” Lục Hướng Noãn còn tốt bụng chỉ phương hướng cho anh ta.
Vương Giải Phóng không kịp nói lời cảm ơn đẩy xe đạp chạy mất.
Lục Hướng Noãn nhìn Vương Giải Phóng ước gì dưới chân dẫm lên Phong Hỏa Luân, nghĩ một trăm lần cũng không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Chuyện của Hoắc gia không liên quan tới mình, sau đó quay đầu cõng sọt có thảo dược về nhà.
Vương Giải Phóng đạp xe đi về phía Lục Hướng Noãn chỉ, anh ta thấy được Hoắc Đại Khánh khom lưng bận rộn làm việc trong đám người trước tiên, dựng xe xong anh ta chạy vội tới trước mặt Hoắc Đại Khánh.
“Chú.”
“Cậu à?” Hoắc Đại Khánh cau mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ hơi chật vật trước mặt, hỏi.
Thực ra chuyện này không thể trách Hoắc Đại Khánh được, bởi vì lần trước khi Vương Giải Phóng tới, Hoắc Đại Khánh bị thương ở eo nên nằm trên giường đất, không dám nhúc nhích, cho nên đương nhiên hai người không gặp mặt.
Nếu là Vương Quế Anh ở đây, bà ấy chắc chắn có thể nhận ra đây là bạn lão tam nhà mình, còn làm ở cục công an.
“Cháu là bạn của Hoắc Cảnh Xuyên, không kịp nói nhiều như vậy, chú nhanh về nhà với thím thu dọn đồ đạc đi ạ, lát nữa cháu dẫn chú thím đi, cháu đã đặt xong vé xe.” Vương Giải Phóng nói xong thì kéo Hoắc Đại Khánh còn chưa hiểu chuyện gì rời đi.
“Sao thế, Cảnh Xuyên xảy ra chuyện gì?” Không biết vì sao khi Hoắc Đại Khánh nói những lời này, trong lòng hoang mang rối loạn.
Vương Giải Phóng vội vàng nói: “Chú, không kịp nói đâu, lát nữa lên xe cháu sẽ nói cho chú thím.”
Anh ta càng nói như vậy, Hoắc Đại Khánh càng sợ hãi, nhưng ông ấy vẫn có thể phân rõ hiện giờ là tình huống gì:
“Bà già nhà chú không ở đây, cháu ở đây đợi một lát, chú đi gọi.”
Hoắc Đại Khánh vừa dứt lời, ông ấy đã chạy không thấy bóng dáng, mà Vương Giải Phóng đứng tại chỗ đợi bọn họ thì phiền muộn dậm chân.
Đoàn trưởng Hoắc, nhất định là đừng có việc gì, ân của anh ta còn chưa báo đâu.
Vương Quế Anh đang vừa nói vừa cười với Lan Hoa, kết quả Hoắc Đại Khánh xuất hiện cắt ngang cục diện này.
Vừa nghe ông già tìm, Vương Quế Anh nhanh chóng để bắp ngô xuống, sau đó đi theo Hoắc Đại Khánh ra ngoài.
“Có chuyện gì thế?” Vương Quế Anh suýt nữa không theo kịp.
“Cảnh Xuyên đã xảy ra chuyện.” Hoắc Đại Khánh kịp phản ứng trong lòng đã có suy đoán, nếu không lão tam nhà mình vào bộ đội nhiều năm như vậy, cũng không gọi điện thoại bảo bọn họ thu dọn đồ tới thăm một lần.
Cho nên trên mặt ông ấy tràn ngập đau đớn.
“Cái gì, đã xảy ra chuyện gì?” Trong lúc nhất thời Vương Quế Anh đứng sững sờ tại chỗ, cả người giống như bị sét đánh cứ đứng ngây ngốc.
Ngay sau đó, cả người không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.
“Bà già, bà già.” Hoắc Đại Khánh sốt ruột ruột, kết quả không đánh thức được bà ấy.
Vương Giải Phóng ở phía xa thấy tình hình bên này không đúng, nhanh chóng chạy tới.


Bạn cần đăng nhập để bình luận