Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 530: Con gái, con đừng để trong lòng

Cô gái này hiếu thuận còn giỏi làm việc như vậy, là Vương gia bọn họ mắt mù, coi bảo bối thành cỏ giẫm đạp, kiếp sau để đám Vương Xú Đản đầu thai làm súc sinh đi.
Đương nhiên là Vương Tam Ni không chịu, bởi vì cô ấy sợ gây thêm phiền phức, cô ấy muốn chạy đi nhưng bị Triệu Hồng Mai cứng rắn kéo đi.
Sau khi Hoắc Đại Khánh vào nhà đi thẳng tới chỗ Lục Hướng Noãn tìm hiểu tình hình, sau khi ông ấy nghe xong lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi.
Sao cô gái này đang êm đẹp lại sinh bệnh như thế, chắc chắn là dám người Vương gia quá súc sinh, mỗi ngày sai bảo cô ấy làm tới làm lui.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh không đành lòng nhìn cô ấy chết, hỏi Lục Hướng Noãn xem có biện pháp giải quyết nào không.
“Ngoại trừ phẫu thuật thì không còn biện pháp nào khác, cô ấy cần mổ bụng.” Lục Hướng Noãn uống một ngụm nước giải khát.
“Vậy tiền thì sao?”
“Rất nhiều.”
Hoắc Đại Khánh không nói nữa, chào hỏi Lục Hướng Noãn xong thì đi ra ngoài, nhưng mà đi thẳng tới bên công xã.
Lưu Thúy sợ Lục Hướng Noãn vì không cứu được người mà để tâm vào chuyện vụn vặt, nhanh chóng khuyên nhủ:
“Con gái, con đừng để trong lòng, loại chuyện này là số mệnh. Con người ấy à, nên chấp nhận số mệnh, không chấp nhận số mệnh không được.”
Lục Hướng Noãn gật đầu.
Thực ra phẫu thuật cấp bậc như vậy hoàn toàn là chuyện nhỏ đối với Lục Hướng Noãn, cô hoàn toàn có thể làm.
Nhưng mà cô không nói, bởi vì cô muốn nhìn xem Vương Tam Ni có phản kháng, thoát khỏi động ma quỷ kia hay không.
Nếu cô ấy có thể, cô không ngại giúp đỡ một chút, giúp cô ấy chữa bệnh.
Nếu không thể mà nói, cho dù cô phí nhiều sức lực cứu cô ấy trở về, sau đó cô ấy tiếp tục hèn nhát ở lại nhà đó, vậy cô có cứu hay không không khác nhau mấy.

Mặt trời đã sắp xuống núi, Vương Dược Phú còn chưa tỉnh lại, vì thế Lục Hướng Noãn nấu ít cơm cho hai vợ chồng Lưu Thúy ăn trước.
Đương nhiên là đồ ăn không phong phú như buổi sáng, nấu một nồi bánh canh, sau đó quấy rau trộn.
Còn có năm cái bánh bột ngô giữa trưa còn dư lại cũng cho vào nồi làm nóng.
Cho dù như vậy Vương Quốc An ăn cũng cảm thấy rất thơm, bởi vì là con gái ông ấy làm.
Đương nhiên công việc rửa bát bị Lưu Thúy ôm lấy, cô gái nhỏ ấy mà, mỗi ngày dính nước lạnh không tốt lắm.
Mà Vương Quốc An cũng không nhàn rỗi, trực tiếp đến giếng trong đội gánh nước, sau đó gánh đầy lu nước còn to hơn Lục Hướng Noãn trong nhà cô.
“Sao tên nhóc thối này ngủ giỏi như vậy, đời trước là heo à.” Vương Quốc An gánh nước xong lắc anh ta hai cái, thậm chí còn tát anh ta mấy cái.
Tay mình đã tát đỏ, anh ta vẫn còn ngủ say.
Sau này mà dẫn anh ta ra cửa, Vương Quốc An quyết định nhất định không cho anh ta đụng vào một giọt rượu nào.
Lưu Thúy có chút đau lòng con trai, vì thế hung dữ với Vương Quốc An một chút, Vương Quốc An tức giận cho tay ra sau lưng, giận dỗi đến trong sân ngồi.
Kết quả bị muỗi đốt đầy người, ấm ức trở về.
Vương Quốc An như vậy khiến Lục Hướng Noãn và Lưu Thúy bật cười.
Cuối cùng Vương Dược Phú cũng chép miệng, mở to mắt tỉnh lại.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Vợ con đâu ạ?”
“Vợ con vợ con, tên nhóc thối này, bây giờ con nhìn xem con đang ở nơi nào? Đúng là uống ít rượu vào, say không biết trời trăng là gì.”
Lưu Thúy muốn nhét tên nhóc này vào trong bụng, đầu thai thêm lần nữa.
Đầu Vương Dược Phú hơi đau, khi anh ta vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy được Lục Hướng Noãn ngồi một bên.
Anh ta nhìn xung quanh từ trên xuống dưới, lúc này mới phát hiện hóa ra đang ở nhà em gái anh ta, đúng là uống rượu vào trở nên mơ hồ.
“Tên nhóc thối, tỉnh rồi thì nhanh dậy đi, trời tối rồi, lát nữa vợ con không thấy con lại lo lắng.”
Vừa nghe thấy chữ vợ, Vương Dược Phú lập tức tỉnh táo lại, vèo một tiếng đứng dậy khỏi ghế.
“Cha, đi thôi.” Lúc này còn không quên dặn dò Lục Hướng Noãn lần sau có việc gì thì tìm anh ta.
Chuyện hôm nay đã dọa anh ta sợ hãi, đợi ngày mai đi làm tranh thủ khiến cả nhà muốn hại em gái anh ta ngồi trong tù lâu thêm một chút.
Cho nhớ lâu.
Em gái của Vương Dược Phú này, người nào cũng bắt nạt được sao, như vậy mặt mũi của anh ta để đâu.
Lưu Thúy luôn dặn dò Lục Hướng Noãn mãi nhất định phải chiếu cố mình thật tốt, sau đó xách túi thuốc Lục Hướng Noãn đã đóng gói xong rời đi.
Đợi bọn họ không thấy bóng dáng, lúc này Lục Hướng Noãn mới về nhà đóng cửa lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận