Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 966: Cô đơn thuần chỉ muốn để mình bận việc mà thôi

Ngửi mùi thơm này, Lục Hướng Noãn cảm thấy cô tốn bốn năm tiếng làm bánh hạt dẻ lập tức đáng giá.
Lục Hướng Noãn không rảnh lo nóng, cầm một miếng ăn thử, đôi mắt lập tức sáng lên, chẳng qua miệng chịu tội.
Lục Hướng Noãn cảm thấy miệng mình đã bị bỏng ra hai bọng nước, nhưng mà cô không nỡ nhả bánh hạt dẻ trong miệng ra.
Hai miếng bánh vào bụng, Lục Hướng Noãn không ăn nữa.
Lục Hướng Noãn để lại mấy miếng cho mình, dư lại chia ra cho vào túi, nhân lúc trời còn chưa tối, lúc này mọi người còn chưa ngủ, Lục Hướng Noãn chạy đi đưa cho nhà Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương.
Đương nhiên là không thể thiếu phần của đám Hứa Đạt Nhạc thường xuyên giúp đỡ cô.
Bánh hạt dẻ không dùng nhiều thứ tốt, chỉ phí thời gian phí sức một chút, cũng có tâm ý của cô.
Thực ra Lục Hướng Noãn không tính là rất thích bánh hạt dẻ, nếu không cô đã không ăn hai miêng là thôi.
Cô đơn thuần chỉ muốn để mình bận việc mà thôi.
Chỉ khi bận việc, đại não mới không suy nghĩ linh tinh, ảnh hưởng tới tâm trạng vốn không tốt của cô.
Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương biết Lục Hướng Noãn làm bánh hạt dẻ là dùng hạt dẻ hái trên núi, đặc biệt là khi biết trên núi còn có rất nhiều cây hạt dẻ, lập tức hẹn thời gian với Lục Hướng Noãn, sáng ngày mai cùng lên núi hái hạt dẻ.
Thứ như hạt dẻ để lâu được, không dễ hỏng, đặc biệt còn chắn đói, là thứ tốt.
Đợi đến mùa đông trời lạnh, đặt hạt dẻ lên lò than đợi nướng chín, khỏi phải nói ăn ngon cỡ nào.
Mỗi năm tới ngày này Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương đều kết bạn lên núi hái hạt dẻ, chẳng qua có quá nhiều người nhặt hạt dẻ, mỗi năm bọn họ chỉ nhặt được ít.
Ngày mai không có việc gì làm, cho nên Lục Hướng Noãn đồng ý.
Ngày xưa có thể ăn đồ ăn ngon Lục Hướng Noãn tự tay làm, Vương Chí Cường sẽ vui đến điên lên.
Dù sao Lục Hướng Noãn vừa ra tay, thì nhất định sẽ rất ngon.
Vương Chí Cường thường xuyên hối hận Lục Hướng Noãn không sinh đúng thời điểm, nếu không mở cửa hàng điểm tâm hay nhà hàng nhỏ, dựa vào tay nghề của cô tuyệt đối có thể kiếm được đầy bát đầy chậu.
Nhưng mà hiện giờ Vương Chí Cường không có chút hứng thú nào, rõ ràng là bánh hạt dẻ thơm ngọt mềm mại, nhưng anh ta ăn vào miệng lại hơi chua xót.
Hiện giờ lão Hoắc đã mất tích hơn hai tháng, bên trên đã bảo bọn họ chuẩn bị tình huống tồi tệ nhất.
Thực ra Vương Chí Cường đã mơ hồ có dự cảm, chẳng qua anh ta vẫn luôn không chịu tin tưởng mà thôi.
Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, đây là truyền thống ngàn năm tới nay của Hoa Quốc.
Khi chưa thấy thi thể của Hoắc Cảnh Xuyên, Vương Chí Cường tin tưởng vững chắc anh em của mình vẫn còn sống.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên gần đi để lại cho anh ta hai lá thư, cũng bị anh ta lấy ra sờ tới sờ lui, sờ ra dầu sáng bóng.
Mà Trình Hiểu Yến ngồi bên cạnh dỗ đứa bé đương nhiên biết trong lòng Vương Chí Cường nghĩ gì, nhưng cô ấy không làm được gì chỉ có thể thở dài một hơi.
Nhưng mà nghĩ lại sau này phải giúp đỡ Lục Hướng Noãn nhiều hơn, dù sao một người phụ nữ gánh vác cả gia đình đúng là khó.
Em Hướng Noãn cũng đối xử với mình tốt như vậy, mình nên báo đáp lại.
Bên kia bầu không khí trong nhà Lưu Quốc Diệu cũng giống với nhà Vương Chí Cường lúc này, bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên mất tích, bầu không khí cũng trở nên u ám nặng nề.
Ngày hôm qua ngủ hơi nhiều cho nên Lục Hướng Noãn không mệt lắm, khóa trái cửa xong cô xoay người tiến vào không gian.
Hiện giờ Lục Hướng Noãn không có tâm trạng đọc nghiên cứu khoa học, cô cầm lấy máy tính bảng nằm trên ghế bập bênh đọc tiểu thuyết.
Lục Hướng Noãn không có tiểu thuyết đặc biệt cảm thấy có hứng thú, nên tìm bừa một bộ đọc, là bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo, tên rất dễ hấp dẫn người khác, ít nhất Lục Hướng Noãn bị hấp dẫn.
Tên sách là “tổng tài daddy cơ thể khỏe mạnh, một thai tám bảo bối”.
Lục Hướng Noãn thân là bác sĩ phụ khoa ánh mắt đầu tiên chính là không phù hợp với sinh lý học thông thường, nhưng cô vẫn căng da đầu đọc hết.
Chuyện xưa rất Mary Sue, nữ chính mang thai chạy trốn, thuộc loại cưới trước yêu sau, vậy mà Lục Hướng Noãn bất tri bất giác đọc tới sáng ngày hôm sau, nhưng mà khó khăn lắm mới đọc được tới 300 mà thôi.
Lục Hướng Noãn che miệng ngáp một cái, mở danh mục chương ra xem, phát hiện cô còn 3840 chương chưa đọc, tác giả đúng là giỏi viết.
Lục Hướng Noãn đột nhiên có chút hối hận, sớm biết sẽ dài như vậy, cô đã chọn quyển ngắn một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận