Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 110: Hình như cô luôn chán ghét mình

Ông ấy lập tức có ấn tượng không tốt đối với thanh niên trí thức này, gương mặt đen mấy phần, nhưng mà Giả Yếu Quốc còn chưa phát hiện.
Anh ta nhìn thấy Vương Quốc An tới, giống y như thấy được cứu tinh, bắt đầu kẻ ác tố cáo trước.
“Lãnh đạo, ông không biết đâu, tôi mới nói mấy câu công bằng thay Vương Hiểu Linh, thì bị…” Kết quả Giả Yếu Quốc còn chưa nói xong, đã bị Vương Quốc An trách ngược.
“Một người đàn ông như cậu chấp nhặt với phụ nữ, có phải là đàn ông hay không.”
Bị Vương Quốc An rống như thế, gương mặt Giả Yếu Quốc có chút khó coi, nóng rát đau đớn, giống y như cà tím phơi sương, héo rũ.
Những người khác không dám nói gì nữa, nhưng trong lòng Vương Nghĩa Vĩvà Lư Bổn Hoa thì rất vui, bởi vì bọn họ là đối thủ cạnh tranh.
Không sai, ba người đều coi trọng Dương Thiên Chân, dù sao con gái của chủ nhiệm xưởng dệt, là một bánh trái thơm, ai nhìn cũng muốn cắn hai cái.
Ba người đều nghĩ ở nông thôn làm thanh niên trí thức sẽ thu phục Dương Thiên Chân, đến lúc đó đợi trở về thành phố không phải thăng chức rất nhanh sao.
Thấy mọi người đều yên tĩnh lại, Vương Quốc An bắt đầu điểm danh.
“Dương Thiên Chân.”
“Có.”
“Vương Nghĩa Vĩ.”
“Lục Hướng Noãn.”
Vương Quốc An nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn thì thích, cô gái này trông chắc chắc nịch, vừa nhìn là biết có thể làm được việc chịu được khổ, mạnh hơn đám thanh niên trí thức gầy y như gà con.
Hơn nữa cái miệng nhỏ cũng giỏi ăn nói, cho dù tới nông thôn cũng không để mình chịu ấm ức.
Ông ấy càng nhìn càng hài lòng, sớm biết thế lúc trước đã không cho con trai kết hôn sớm như vậy, nếu không cô nhóc này đã thành con dâu mình.
Nhưng mà thật sự khiến ông ấy thất vọng rồi, Lục Hướng Noãn là điển hình đẹp chứ không xài được, giống y như bình hoa, hiện giờ chút sức lực của cô còn không bằng đứa bé mười mấy tuổi.
Đây cũng là chuyện khiến cô phát sầu lúc này, tuy cô không thiếu chút công điểm này đổi đồ ăn, nhưng xuống nông thôn chắc chắn phải làm việc, không làm việc thì khó mà nói nổi.
Cơ thể này của cô rất yếu ớt, bảo cô xuống ruộng cuốc đất nhổ cỏ, có lẽ cô cũng ngất xỉu, cho nên tới nông thôn cô phải tính toán một chút, xem có thể tìm lý do chính đáng lăn lộn qua chuyện này không.
“Lưu Sướng Văn.”
“Có…”

Còn có thanh niên trí thức từ tỉnh ngoài ngồi xe lửa tới đây, cộng thêm tám bọn họ từ Bắc Kinh tới, tổng cộng là 15 người, tất cả đều tới huyện Hồng Hà.
Mà Vương Quốc An thân là chủ nhiệm bên thanh niên trí thức, hôm nay tới đưa bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì tới nhà khách, đợi ngày ôm sau đại đội công xã tới đón người.
Sau khi điểm danh xong, dưới dẫn dắt của Vương Quốc An đám thanh niên trí thức xách hành lý đi tới chỗ ô tô to.
Lục Hướng Noãn đánh giá còn một khoảng nữa, với cơ thể cô hiện giờ vẫn phải cố sức, cho nên lại hi sinh một cái bánh bột ngô thuê Vương Hiểu Linh xách hành lý qua.
Trên xe nhiều người hành lý cũng nhiều, rất chen chúc, đặc biệt là người có dáng người như Lục Hướng Noãn, một mình chiếm vị trí của hai người.
Trong lòng những người khác có chút khó chịu, nhưng đều nhịn trong lòng.
“Lục Hướng Noãn, tới bên đây ngồi đi.” Giống như chuyện Lục Hướng Noãn từng rống cô ta trên xe lửa không tồn tại, Dương Thiên Chân thân thiện vỗ vị trí bên cạnh mình.
Đây là cô ta đặc biệt để lại cho cô, người khác muốn ngồi cô ta cũng không cho ngồi.
Lục Hướng Noãn làm như không nghe thấy, tìm một chỗ ở góc ngoài ngồi xuống, sau đó nhắm mắt đi gặp Chu Công.
Còn Vương Hiểu Linh xách hành lý của Lục Hướng Noãn lên xe xong không nói hai lời đặt mông ngồi xuống, chuyện này khiến Dương Thiên Chân tức tới mức không nói nên lời, nhưng mà cô ta không có biện pháp gì với cô ấy.
Cuối cùng chỉ có thể ấm ức nhìn Lục Hướng Noãn dựa vào ghế ngủ, vì sao cô không thích mình chứ?
Rõ ràng lúc trước mẹ cô ta từng nói với cô ta, cô ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bất cứ người nào nhìn thấy cô ta đều sẽ thích cô ta.
Ngay từ khi mới gặp mặt, hình như cô luôn chán ghét mình.
Dương Thiên Chân nỗ lực suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được nguyên do, cho dù là đào rỗng đầu óc cũng không tìm thấy mình đắc tội cô chỗ nào.
Có lẽ là cô ấy mới rời khỏi cha mẹ, trong lòng khó chịu, trong lúc nhất thời chưa hoàn hồn, Dương Thiên Chân nghĩ như vậy thì nghĩ thông suốt.
Cô ta cũng nhớ cha mẹ mình, nhưng mà cha cô ta nói xuống nông thôn là vì tốt cho cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận