Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 133: Đều là con gái, cô thẹn thùng như vậy làm gì

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả cô vào ngày này sang năm.” Vương Hiểu Linh vừa nói vừa trải chăn mượn từ chỗ Lục Hướng Noãn lên.
Không đúng, không thể nói mượn, bây giờ là của cô.
Hiện giờ còn chưa lạnh lắm, cô ấy trải chăn ở ngay rìa, mỗi bên một cái, đợi trời lạnh cô ấy sẽ đắp cả hai.
Nhìn chăn đã trải xong của mình, Vương Hiểu Linh cảm kích Lục Hướng Noãn không nói nên lời.
Cô ấy có giường để ngủ, còn không cần lo lắng buổi tối ngủ bị lạnh tỉnh.
Lục Hướng Noãn không đáp lại cô ấy, không ngừng bận rộn việc của mình.
Vương Hiểu Linh thấy cô còn chưa trải xong, thì tiến tới giúp đỡ cô.
Dưới sự giúp đỡ của Vương Hiểu Linh, Lục Hướng Noãn nhanh chóng trải giường đệm của mình xong.
Mà Vương Hiểu Linh thu dọn xong thì cởi quần áo từ trong ra ngoài trước mặt Lục Hướng Noãn.
Khi Lục Hướng Noãn quay người lại, không cẩn thận liếc thấy vết sẹo lớn nhỏ sau lưng cô ấy, nhìn qua giống y hệt trên người nguyên chủ lúc trước.
Nhưng mà hiện giờ có nước linh tuyền giúp đỡ, cơ thể cô đã gần khỏi.
Sợ bị cô ấy phát hiện, Lục Hướng Noãn nhanh chóng rời mắt trở về, ánh mắt không biết đang suy tư chuyện gì.
“Đều là con gái, cô thẹn thùng như vậy làm gì?” Vương Hiểu Linh nhanh chóng thay quần áo Lục Hướng Noãn đưa cho cô ấy, phát hiện quần áo hơi rộng một chút.
Nhưng mà không có gì đáng ngại, siết ống quần vào một chút là được.
“Không thẹn thùng.” Đợi cô ấy thay quần áo xong, Lục Hướng Noãn mới quay người trở về.
“Đẹp không?” Vương Hiểu Linh thay quần áo xong thì làm đủ động tác chọc cười cô, phát hiện không thể khiến cô cười thì ủ rũ cụp đuôi.
“Cô nói xem.” Lục Hướng Noãn nói xong thì đi ra ngoài, cô muốn đi đun nước tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc.
“Nếu cho tôi nói, tôi cũng thấy khó coi.” Vương Hiểu Linh nhỏ giọng nói thầm, dù sao loại chuyện như diện mạo cũng không phải cô ấy có thể chọn.
Nếu cho cô ấy chọn, thì cô ấy sẽ muốn mình xinh y như đại mỹ nhân, như sao trên trời.
Lý tưởng rất mỹ mãn, nhưng hiện thực rõ ràng, cuối cùng Vương Hiểu Linh ném ý nghĩ lung tung trong đầu đi, ôm quần áo bẩn của cô ấy đi ra ngoài.
Còn Dương Thiên Chân, ngồi trên túi hành lý lớn nhỏ của cô ta không nói lời nói, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Thấy hai bọn họ đi ra chỉ hung dữ trừng hai bọn họ một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Mà Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh không để ý tới cô ta, tiếp tục làm việc mình nên làm.
Cũng may trong đại viện thanh niên trí thức có giếng nước, không cần bọn họ phí tâm phí sức đi gánh nước.
Lục Hướng Noãn đi vào phòng bếp tìm thùng nước, dưới sự giúp đỡ của Vương Hiểu Linh nhanh chóng múc non nửa thùng nước.
Bởi vì một thùng nước quá nặng, Lục Hướng Noãn không xách nổi, cho nên cô xách bảy tám vòng vào phòng bếp.
Mà Vương Hiểu Linh thì ở phía sau cô kinh ngạc cảm thán mập như vậy chẳng có tác dụng gì, không có một chút sức lực, nhưng vẫn thành thật đi giặt đống quần áo bẩn.
Đây là lần đầu tiên Lục Hướng Noãn dùng bếp kiểu này, dù sao ở hiện đại nếu không phải bếp gas thì là bếp điện từ cùng với bếp lò.
Ho nên khi nhóm lửa khó tránh khỏi không thuần thục, cô bị sặc nhiều lần, mặt cũng thành con mèo hoa nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn luôn kiên trì nên thành công.
Đợi đến khi nồi nước được cô nấu sôi sùng sục nổi bong bóng, Lục Hướng Noãn đứng dậy đến phòng ngủ của mình, lấy chậu rửa mặt tráng men đã rớt sơn ra.
Mấy thứ cô lấy ra khi ở khu thanh niên trí thức trên cơ bản đều là cô xuyên qua cướp được, mấy thứ khác trong không gian của cô thì đợi cô dọn ra ngoài lại lấy.
Dù sao nhiều người tai mắt nhiều, hơn nữa khu thanh niên trí thức phần lớn thanh niên trí thức là đến từ thành phố lớn, là người từng thấy việc đời từng đọc sách, cô có chút không thích hợp sẽ bị vạch trần.
Cho nên cẩn thận thì hơn.
Cô múc một chậu nước ấm sau đó bưng vào phòng, đóng cửa lại, nhanh chóng dùng khăn lông một lần lau người mình, sau đó thay quần áo, rồi bưng chậu nước bẩn đi ra ngoài.
Đợi cô lau khô tóc xong, thì thấy bên ngoài có năm người xa lạ đi vào, hai gái ba trai.
Không cần bọn họ tự giới thiệu, Lục Hướng Noãn cũng biết mấy người này là thanh niên trí thức cũ mà đại đội trưởng nói.
Lục Hướng Noãn tiến lên trước, ngượng ngùng nói:
“Vừa rồi tôi dùng củi của các cô nấu nước tắm, đợi ngày mai tôi lên núi nhặt trả lại cho các cô.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận