Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 679: Sẽ đi gặp ông nội tôi ở dưới đất mất

“Đồng chí Hoắc, các anh vất vả rồi, cảm ơn các anh.” Hứa Gia Ấn thu hồi dáng vẻ lưu manh thường ngày, vô cùng trịnh trọng cảm ơn.
“Bảo vệ quốc gia là chức trách của chúng tôi, không nói tới vất vả, còn có rất nhiều người vất vả hơn chúng tôi nhiều.” Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên nói.
Từ ngày anh tiến vào bộ đội, anh đã giao mình cho quốc gia, khổ tới mấy mệt tới mấy anh cũng nghiến răng chịu đựng.
Anh không có bối cảnh, tất cả vinh dự trên người anh đều là tự anh vào sinh ra tử tranh được, ngay cả vị trí ngày hôm nay cũng thế.
Hiện giờ gặp được Lục Hướng Noãn, cô gái nhỏ của anh, anh càng phải cố gắng hơn trước đây.
Cô gái nhỏ của anh không phải là đóa hoa trong nhà kính, cần leo lên người khác mà sống, mà giống như đóa hoa nở rộ trong trời tuyết khắc nghiệt.
Hoắc Cảnh Xuyên biết mình không thể nhốt cô ở vùng trời của mình, cô có lý tưởng, cô có khát vọng của mình.
Anh có thể làm là người đàn ông vĩnh viễn đứng sau lưng cô ủng hộ cô, cho dù cô đi đâu, chỉ cần vừa quay đầu sẽ thấy được anh.
Tới sau nửa đêm mấy người trên giường có chút mệt mỏi, cả đám che miệng ngáp, mí mắt đã sắp sụp xuống.
Ngay cả tiếng nói chuyện cũng trở nên nhỏ đi nhiều.
“Không được, tôi… Lại thức thêm chút nữa, tôi cảm thấy tôi sẽ đi… Gặp ông nội tôi dưới đất mất…” Hứa Gia Ấn là người ngã xuống đầu tiên, nói xong những lời này anh ta dựa vào bàn ngủ say.
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba…
Chỉ một lát sau, mấy người đều nằm sấp xuống.
Lục Hướng Noãn vừa nói chuyện, vừa ngáp: “Anh có muốn ngủ một lát không.”
Hoắc Cảnh Xuyên lắc đầu: “Anh không mệt, em ngủ đi, anh ở đây trông cho.”
Lục Hướng Noãn thấy anh vẫn còn tràn ngập tinh thần, thì không khuyên nhủ nữa, mà nằm một bên ngủ say.
Cũng may trong phòng có mấy người, nếu ít người mà nói, đúng là trai đơn gái chiếc nói kiểu gì cũng không thể nói rõ.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô ngủ xong, tay chân nhẹ nhàng cầm chăn trên giường đắp lên người Lục Hướng Noãn.
Trong lúc này Lục Hướng Noãn ngủ thật sự không thành thật chút nào, đã đạp chăn nhiều lần.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy lực đá chăn của cô, mơ hồ cảm thấy lo lắng cho bản thân sau này.
Mà Vương Hiểu Linh là người đầu tiên tỉnh dậy, khi cô ấy tỉnh dậy thì thấy được Hoắc Cảnh Xuyên ngồi bên giường đất nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn không chớp mắt.
Vị này cả đêm không ngủ sao?
Vương Hiểu Linh cảm thấy có khả năng, cô ấy thấy được vết xanh đen dưới mắt anh.
Nhưng mà cô ấy không nói chuyện với anh, quay đầu rón rén đánh thức mấy người khác.
Cũng may giường đất nhà Lục Hướng Noãn thiêu rất ấm, thậm chí nằm lên trên còn hơi nóng mông, nếu không bọn họ chỉ mặc áo bông trên người chắc chắn sẽ bị đông lạnh sinh bệnh, dù sao trời lạnh như thế.
Mấy người tỉnh lại cũng không nói chuyện, mà tự động xuống khỏi giường đất rời đi, sợ ầm ĩ gây ra động tĩnh đánh thức Lục Hướng Noãn.
“Đồng chí Hoắc, anh cũng đi cùng đi.”
Khi mấy người chuẩn bị rời đi, phát hiện Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không nhúc nhích ngồi trên giường, Lý Bình chạy nhanh tới gọi người.
Trai đơn gái chiếc không thể ở bên nhau, thanh niên trí thức Lục trông xinh đẹp như vậy, tuy đồng chí Hoắc trông cũng được, nhỡ đâu xảy ra chuyện củi khô bốc cháy gì đó thì toi.
Ít nhất Lý Bình kiên quyết ngăn chuyện này lại, hiện giờ cô ấy càng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên càng giống tên khốn nạn chiếm tiện nghi.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngủ, sau đó rời đi với mấy bọn họ, chẳng qua tới giao lộ rộng rãi mấy người tách ra.
Bởi vì Hoắc gia không cùng đường với khu thanh niên trí thức.
Chỉ có điều Hoắc Cảnh Xuyên giống y như tên trộm, khi bọn họ rời đi một lát lại vòng theo đường cũ trở về.
Lục Hướng Noãn tỉnh lại thì ngửi thấy mùi thơm, là truyền từ phòng bếp tới, cô đi giày vào tết hai cái bánh quai chèo xong, thì đến phòng bếp.
“Bọn họ đi rồi sao?”
“Ừm, đi lúc sáng, trong phòng có nước ấm, em đi rửa sạch tay đi, chúng ta ăn cơm.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn vẫn còn buồn ngủ, tiến lên sờ đầu cô.
“Ừm.”
Nhân lúc Lục Hướng Noãn đi rửa mặt, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức bưng đồ ăn ra đặt lên bàn cơm.
Cho nên Lục Hướng Noãn rửa mặt mũi xong ngồi lên ghế, nhân tiện nhận lấy đũa Hoắc Cảnh Xuyên đưa tới, rồi bắt đầu ăn cơm.
Hoắc Cảnh Xuyên làm bữa sáng rất đơn giản, một bát canh trứng, hai bát cháo, còn có ít cải thảo hầm thịt.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên thấp thỏm nhìn Lục Hướng Noãn: “Ăn ngon không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận