Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 163: Tì Hưu chỉ vào không ra

Không hiểu tiền đề, cô còn lười, hơn nữa cô cũng hỏi thăm qua, tiền xây nhà này cũng tạm được, cho dù muốn kiếm chút ít cũng không có gì mà kiếm.
Chỉ có 100, nhiều hơn thì không có, cô chính là Tì Hưu chỉ vào không ra.
“Nếu cô bé nói như vậy, thì nhận lấy tiền đi, đến lúc đó khi nấu cơm cho các đội viên, tôi dẫn hai con dâu qua giúp.”
Hoắc Đại Khánh đồng ý, nhận lấy tiền xong thì đếm tiền đưa 20 tệ cho Lục Hướng Noãn.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, Hoắc Đại Khánh nhanh chóng giải thích với cô:
“Không đủ thì nói sau, nhưng mà số tiền này cháu cầm đi mua ít lương thực đi, dù sao các đội viên không cần tiền công xây nhà cho cháu, cơm thì vẫn phải tốt một chút.”
Nhà ông ấy có lương thực, nhưng chỉ đủ cho nhà mình ăn, không thừa cho cô.
Lục Hướng Noãn vừa nghe thấy thế lập tức cho tiền vào trong túi mình.
Nói là mua ít lương thực, ông ấy chỉ thiếu nói thẳng đến chợ đen mua lương thực với giá cao, nhưng mà Lục Hướng Noãn không lo lắng lắm, trong không gian của cô có nhiều lương thực.
Lúc ấy suy nghĩ về vấn đề khỏe mạnh của mình và Hứa Nhạc, khi tích trữ lương thực tinh cô cũng mua nhiều lương thực thô, nhưng cô mua đều là loại tốt nhất, dù sao cũng là mình ăn, lấy ra chắc chắn sẽ tạo nên phong ba.
Vì đề phòng ngộ nhỡ, đến lúc đó lấy ra phải trộn lẫn ít đá nhỏ và đất cứng.
“Vậy làm phiền chú rồi ạ.”
“Phiền phức cái gì, nếu cháu không có yêu cầu gì, đến lúc đó chú sẽ xem rồi xây.” Hoắc Đại Khánh lại nghiện thuốc lá, muốn sờ tẩu hút thuốc hút, nhưng vừa thấy ánh mắt của vợ mình ông ấy cố gắng nuốt xuống.
Lục Hướng Noãn không có ý kiến gì, đợi lúc đó làm mèo ngủ đông, phần lớn thời gian của cô sẽ ở trong nhà.
Dù sao độ ấm trong không gian cố định, cho dù trên người cô không mặc quần áo, cô cũng không cảm thấy lạnh.
Giải quyết mọi chuyện xong, Lục Hướng Noãn cũng không quấy rầy bọn họ ngủ cho nên đi trở về, Vương Quế Anh cố chấp đưa cô về, nhưng mà được cô khuyên đi về.
Khi trở về còn xách theo một hũ dưa muối nhỏ Vương Quế Anh tặng cô.
Cô tính toán đợi thêm một thời gian mình có nhà nhỏ xong, mình cũng tự tay làm ít đồ chua ăn, mùa đông ăn cháo cũng là lựa chọn không tệ.
Lục Hướng Noãn vừa đi vừa ăn, dù sao lúc này trên đường không có ai.
Sợ buổi tối ngủ khó chịu, cho nên Lục Hướng Noãn chỉ ăn bảy tám cái bánh tart trứng KFC, hai túi que cay, hai cái bánh đậu đỏ.
Cũng may ăn nhiều như vậy không nhiều thịt hơn, chẳng qua có chút sức lực thì tốt.
Đợi khi cô trở lại khu thanh niên trí thức, bọn họ đã nằm trên giường, nhưng đều chưa ngủ, vừa nói vừa cười với nhau.
Kết quả vừa thấy Lục Hướng Noãn trở về thì đều lập tức câm miệng, ngoan ngoãn nằm trong chăn, đặc biệt là Dương Thiên Chân, trực tiếp che chăn kín đầu.
Sau này cô ta phải cách xa Lục Hướng Noãn một chút, không đánh lại, cô ta còn không tránh được sao?
Chỉ có Vương Hiểu Linh nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ trông mong, bởi vì cô ấy nhìn Lục Hướng Noãn, cô ấy sẽ cảm thấy trái tim khỏe mạnh hơn, đặc biệt là ở nơi xa lạ này.
Tuy tính tình cô kém, gương mặt thối, còn rất bạo lực, động một tí là đánh người, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy cô tốt hơn những người khác.
Lục Hướng Noãn cũng không để bụng, cầm bàn chải đánh răng và chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Vương Hiểu Linh thấy cô đi ra ngoài nhanh chóng xuống giường đất, đi giày vào đi tìm Lục Hướng Noãn đang đánh răng:
“Trong nồi có nước ấm tôi để lại cho cô.”
Lục Hướng Noãn nhìn chằm chằm cô ấy một lát, rất lâu sau mới nói một câu: “Tôi nghèo, không có bánh bột ngô.”

Vương Hiểu Linh nghe thấy cô nói như vậy, trên đầu có đám quạ đen bay loạn, cô nghèo sao?
Cô có thể nghèo hơn mình ư, nhưng mà cô ấy không dám nói những lời này.
Thấy cô hiểu lầm, Vương Hiểu Linh nhanh chóng giải thích:
“Tôi không có ý đó, cũng không cần bánh bột ngô của cô. Tôi chỉ cảm ơn cô chuyện cho tôi mượn chăn, nên mới để lại cho cô.”
Nhưng mà cô ấy vẫn sẽ nghĩ cách lấy bánh bột ngô từ tay cô.
“Không cần cảm ơn, bởi vì ngày này sang năm cô phải trả tôi chăn nặng 4 cân.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì tiếp tục đánh răng.
Yêu quý hàm răng là trách nhiệm của mỗi người, cô còn muốn đợi cô bảy tám chục tuổi, hàm răng của cô vẫn còn gặm được xương.
Thời buổi này đã xuất hiện kem đánh răng, nhưng không rẻ, ngoại trừ phiếu kem đánh răng ra, một tuýp kem đánh răng còn cần một tệ hai hào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận