Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 580: Hoắc Cảnh Xuyên tự mình vào bếp

Lục Hướng Noãn chỉ có thể thở dài, quay đầu xách theo đồ đi vào nhà.
Mà bên Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm xong thì không đợi kịp, đẩy xe lăn tới đây tìm Lục Hướng Noãn châm cứu.
Có thể là ngày hôm qua nói ra, lúc này Lục Hướng Noãn đối mặt với Hoắc Cảnh Xuyên càng thêm thản nhiên hơn trước, tình cảm của hai người ở dưới tình huống không hiểu nhanh chóng tăng lên.
Xung quanh đều có bong bóng màu hồng.
Mà đôi mắt của Hoắc Cảnh Xuyên từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi người Lục Hướng Noãn.
Tuy Lục Hướng Noãn đã nhận ra nhưng cô không nói gì, thậm chí trong lòng còn không hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào, ngay cả động tác châm cứu cũng không tự giác được nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đợi Lục Hướng Noãn rút kim châm cứu cho Hoắc Cảnh Xuyên xong, đã là đầu giờ trưa, khi Hoắc Cảnh Xuyên định đẩy xe lăn rời đi.
Lục Hướng Noãn mãi mà không nói lời nào bất ngờ mở miệng: “Ăn cơm xong hãy đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn, anh cho rằng mình nghe nhầm.
Kết quả câu nói kế tiếp của Lục Hướng Noãn, chứng minh thính lực của anh không có vấn đề.
“Không ăn thì thôi.” Lục Hướng Noãn hơi cáu đôi tay ôm trước ngực rời đi.
“Làm phiền thanh niên trí thức Lục.” Hoắc Cảnh Xuyên kịp phản ứng sợ Lục Hướng Noãn đổi ý, vì thế anh lập tức đẩy xe lăn đuổi theo.
Nhưng mà nấu cơm không phải do Lục Hướng Noãn nấu, mà là Hoắc Cảnh Xuyên ôm lấy công việc nấu cơm.
Hôm nay để anh nấu bữa cơm này.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên như vậy, thật ra sinh ra mấy phần hoài nghi.
Nhưng mà nếu anh muốn làm, vậy thì tùy anh đi, vừa vặn mình rút kim châm cứu cho anh cũng mệt mỏi.
Từ trước tới nay cô không ủng hộ cách nói quân tử xa nhà bếp gì đó kia, bởi vì phòng bếp từ trước tới nay không phải chiến trường của phụ nữ.
Cô rất tán thành hành động này của Hoắc Cảnh Xuyên, ít nhất hành động này của anh thành công thêm điểm trong lòng Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng dặn dò đơn giản Hoắc Cảnh Xuyên một chút, bảo anh đừng thiêu rụi nhà bếp của cô sau đó về giường đất nằm.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn tủ bát không có nhiều đồ ăn lắm, có chút khó khăn, cuối cùng anh quyết định nấu bát mì cho cô gái nhỏ.
Thực ra là Hoắc Cảnh Xuyên chỉ biết nấu món này.
Hoắc Cảnh Xuyên là chân bị thương không phải tay bị thương, ngoại trừ độ cao của thớt có chút không thích hợp ra, mặt khác thì bình thường.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên cán mì xong, sau lưng đã chảy đầy mồ hôi.
Nhưng mà anh cũng không dám dừng lại, sợ chậm cô gái nhỏ đói bụng nên trực tiếp nấu mì.
Hoắc Cảnh Xuyên nấu một bát mì cà chua rau xanh, lúc này cà chua tươi đã sớm không còn, cho nên anh dùng chính là cà chua Lục Hướng Noãn làm thành sốt cà chua.
Sốt cà chua đặt ở chỗ râm mát, có thể để được mấy tháng không hỏng.
Biện pháp này là Vương Quế Anh nói cho cô, chính là vì mùa đông có thể thay đổi món ăn đa dạng, nếu không chỉ có cải thảo khoai lang đỏ.
Đừng nói là heo, cho dù là người ăn nhiều sẽ ngấy.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn tủ bát nhà Lục Hướng Noãn còn có mấy quả trứng gà, vì thế lấy một quả ra.
Dùng bình mỡ heo kia chiên nó ánh vàng rực rỡ, sau đó đặt vào bát của Lục Hướng Noãn.
Rửa sạch thớt xong, sau khi quét dọn chiến trường phòng bếp xong lúc này anh mới đi ra ngoài gọi Lục Hướng Noãn ăn cơm.
Chẳng qua cô gái nhỏ như đã ngủ, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên lại sợ đợi một lát đồ ăn không thể ăn, vì thế đứng ở cửa gọi Lục Hướng Noãn dậy ăn cơm.
Gọi mấy tiếng, Hoắc Cảnh Xuyên mới xem như đánh thức Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn mới tỉnh ngủ có chút mê mang, dụi đôi mắt ngủ lên men, mở to đôi mắt vô tội nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Trực tiếp khảm vào trong tim Hoắc Cảnh Xuyên, lúc này cuối cùng anh cũng biết vì sao cổ đại có nhiều đế vương thích mỹ nhân không thích giang sơn.
Nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy, mọi chuyện chỉ cần cô gái nhỏ vui vẻ là được.
Hoắc Cảnh Xuyên không nhịn được vươn tay vuốt phẳng mấy sợi tóc phẳng cho Lục Hướng Noãn.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới ý thức được vừa rồi Hoắc Cảnh Xuyên đã làm gì với cô.
Cô muốn nổi giận nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên khi nhìn mình, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
“Lần sau không thể như vậy.” Cô hung dữ nói, ngại mình nói chuyện không có lực thuyết phục, cô còn cố gắng làm ra dáng vẻ nghiêm túc không dễ chọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận