Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 901: Lưu Thúy gọi điện tới

Lưu Thúy bị nhiệt tình của Vương Giải Phóng làm cho hơi sợ hãi, nhưng mà còn chưa quên chuyện chính nên bà ấy nhanh chóng nói ra ý đồ mình tới.
Bà ấy cần phải nghĩ xong tên hai đứa bé trong nhà trước khi trăng tròn, nếu không đến lúc đó làm tiệc rượu sẽ thành trò cười mất.
Vương Giải Phóng vừa nghe thấy thế lập tức đồng ý, nhanh chóng cầm điện thoại gọi qua.
“Vương Giải Phóng, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi gọi điện thoại tới cho tôi như vậy.” Người nghe điện thoại là Vương Chí Cường.
Hôm nay bên cạnh có người, cho nên Vương Giải Phóng không hẹp hòi với anh ta, nói ngắn gọn:
“Tôi tìm đoàn trưởng Hoắc, có chuyện quan trọng cần nói.”
Vương Chí Cường thấy anh ta nghiêm túc như vậy, cũng thu hồi tâm tư đùa giỡn, nhanh chóng gào lên với vị trí đối diện mình:
“Lão Hoắc, Vương Giải Phóng tìm anh.”
Nghe thấy Vương Giải Phóng tìm mình, Hoắc Cảnh Xuyên bỏ công việc trong tay xuống, cầm lấy ống nghe điện thoại trong tay Vương Chí Cường:
“Có việc gì?”
“Không phải tôi tìm anh, là mẹ vợ anh tìm anh.” Vương Giải Phóng nói xong, thfi đưa ống nghe điện thoại cho Lưu Thúy.
Nghe thấy hai chữ mẹ vợ, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức nghĩ tới cả nhà Vương Quốc An.
“Mẹ, trong nhà có chuyện gì ạ?”
Lưu Thúy dông dài:
“Tiểu Uyển sinh, sinh hai đứa nhóc béo mập, hôm nay mẹ gọi điện tới là báo tin vui cho các con.
Nếu không có miếng nhân sâm Hướng Noãn để lại, đứa bé đã xảy ra chuyện, con và Hướng Noãn là ân nhân của hai nhà bọn mẹ.
Cảnh Xuyên, mẹ không nói lời cảm ơn nữa, đợi các con về lại nói. Lần này gọi điện thoại tới còn có chuyện khác, chính là muốn Hướng Noãn đặt tên cho hai đứa nhỏ trong nhà.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói câu chúc mừng xong, cũng không trực tiếp đồng ý, sau đó nói với Lưu Thúy trở về sẽ hỏi ý của Lục Hướng Noãn.
Bởi vì anh không thể làm quyết định thay vợ anh, không chỉ anh, bao gồm những người khác đều không thể làm quyết định thay cô.
Nghe thấy những lời này Lưu Thúy cũng không tức giận:
“Được, con trở về nói với Hướng Noãn một tiếng, Cảnh Xuyên, việc này làm phiền con.”
“Mẹ, mẹ khách sáo quá.”
Ngay sau đó hai người lại trò chuyện thêm một lát, Hoắc Cảnh Xuyên mới cúp điện thoại.
Vương Chí Cường nghe là người trong nhà gọi điện tới, nhanh chóng tiến lại gần tri kỷ hỏi:
“Lão Hoắc, trong nhà à? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, là vợ của anh vợ sinh con, muốn vợ tôi đặt tên giúp.”
“Tốc độ của anh vợ anh đúng là nhanh, nhưng mà lão Hoắc, anh và em dâu cũng nhanh lên thôi, nhân lúc còn trẻ sinh mấy đứa bé trước rồi nói.”

Vương Chí Cường thấy mình nói cả đống như vậy, Hoắc Cảnh Xuyên không có chút phản ứng nào, nhưng chuyện này không chậm trễ anh ta tiếp tục đào tim đào phổi nói với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Đừng đợi đến khi lớn tuổi anh muốn sinh cũng không sinh được, lão Hoắc, anh không biết đàn ông vừa mới qua 30 tuổi sẽ yếu đi, cho nên có một việc vẫn phải nắm chắc thời gian.
Huống hồ anh phải biết rõ một chuyện, phụ nữ có con trái tim sẽ ghim ở đó, muốn chạy cũng luyến tiếc đi.
Em dâu xinh đẹp như vậy, anh yên tâm được sao? Chắc chắn là không yên tâm, nếu tôi là anh, tôi cũng không yên tâm.
Vừa có nhiệm vụ chưa tới một tháng là anh chưa về, đến lúc đó em dâu bị người ta lừa chạy mất, anh khóc cũng không có chỗ để khóc…”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe tai trái ra tai phải, cuối cùng thực sự không còn nhẫn nại, không quay đầu lại rời đi tìm sư trưởng báo cáo công việc.
“Lão Hoắc, anh có nghe thấy không.”
“Lão Hoắc.”
Vương Chí Cường thấy Hoắc Cảnh Xuyên không rên một tiếng rời đi thì nhanh chóng gọi tên Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà để lại cho anh ta chỉ có bóng dáng Hoắc Cảnh Xuyên càng lúc càng xa.
Cuối cùng anh ta tức tới mức dậm chân, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không nghe lời người có kinh nghiệm, có thiệt ở trước mắt, sau này sẽ có lúc anh hối hận.”
Hoắc Cảnh Xuyên báo cáo công việc xong ra khỏi văn phòng, ngồi xuống ở sân huấn luyện, trái tim vốn bình tĩnh vì những lời nói của Vương Chí Cường làm cho loạn lên.
Anh ta nói phụ nữ có con, trái tim sẽ ghim ở đó.
Như vậy có phải có ý nghĩa vợ anh có con, sẽ không bao giờ rời khỏi anh hay không.
Đặc biệt là buổi tối mấy ngày nay, miệng vẫn luôn nhắc mãi về Hứa Nhạc, anh có loại dự cảm đây là người có uy hiếp lớn nhất đối với anh.
Vợ anh nói hai năm nữa mới có con, có phải cũng vì anh ta hay không.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, lập tức sinh trưởng tốt như măng mọc sau mưa, trong đầu Hoắc Cảnh Xuyên đều là hai chữ đứa bé.
Đứa bé của anh và Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên sợ mình trở về muộn, Lục Hướng Noãn sẽ vào bếp nấu cơm trưa, cho nên anh không rảnh lo điều chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn đứng dậy về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận