Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 292: Hỗn loạn

Lục Hướng Noãn bị bọn họ làm cho suýt nữa cũng quỳ đáp trả lại bọn họ.
Ngay khi Lục Hướng Noãn xấu hổ, Hoắc Cảnh Xuyên ra tay, ngay cả đám Vương Chí Thành ở bên cạnh cũng mở miệng khuyên nhủ, mới ngăn lại được hành động càng ngày càng thái quá của hai cha con Quách gia.
Mà Lục Hướng Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thanh niên trí thức Lục, sau này có yêu cầu gì cháu cứ nói với chú, chú có thể giúp được nhất định sẽ giúp.” Vẻ mặt Quách Cẩu Tử hàm hậu nói.
Khi ông ấy thốt ra những lời này, những thanh niên trí thức khác đều nhìn về phía Lục Hướng Noãn với vẻ vô cùng hâm mộ.
Bởi vì đừng nhìn người của đại đội Hồng Kỳ khá tốt, nhưng ngoại trừ bọn họ ra, còn ghét bỏ đám thanh niên trí thức đẹp mà không xài được như đám bọn họ.
Tuy chuyện này là sự thật, bọn họ làm việc nhà nông thực sự không được.
Nhưng hôm nay có câu nói này của Quách Cẩu Tử, Lục Hướng Noãn cũng coi như là người có chỗ dựa ở đại đội Hồng Kỳ, mạnh hơn đám bọn họ nhiều.
“Đây không phải là chuyện lớn gì, chú không cần phải như vậy. Bệnh này của chú không phải khuyết điểm lớn gì, không ảnh hưởng tới chú làm việc ăn uống thường ngày, sau này chỉ cần không thấy máu là được.” Lục Hướng Noãn dặn dò ông ấy.
Quách Cẩu Tử gật đầu, ông ấy cũng là lần đầu tiên biết mình thấy máu là ngất xỉu, chẳng trách lúc trước mỗi năm trong đội giết heo, ông ấy chỉ cần dán sát lại gần thấy đầu sẽ hơi choáng váng.
Nếu Quách Cẩu Tử tỉnh lại không còn vấn đề gì, Vương Chí Thành cũng nhanh chóng bảo những người khác đi về nhà.
Mà đám Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử thì thuận tay khiêng Tam Ma Tử lên xe bò, đưa anh ta về nhà.
Mà Lục Hướng Noãn vì phải khám bệnh cho Tam Ma Tử, cho nên đi theo.
Nhưng mà Vương Hiểu Linh có chút không yên tâm Lục Hướng Noãn, cho nên nắm tay Đàm Phượng Kiều, hai người cùng đi theo sau cô qua đó.
Cửa nhà Tam Ma Tử không khóa, cho nên Vương Chí Thành dùng chân nhẹ nhàng đá một cái, thì thấy cửa kia mở ra.

Lọt vào trong tầm mắt mọi người là trong sân hỗn loạn, cỏ dại trước cửa phòng cao hơn một thước, vừa nhìn là biết chưa từng được dọn dẹp.
Chẳng qua đáng tiếc cho nhà ở tốt như vậy.
Nhưng mà mọi người không để ý tới, dù sao không phải mình ở, nên mặc kệ nó dơ bẩn cỡ nào.
Cửa phòng ngủ kia lung lay, giống như chạm vào là sẽ rơi, vì lo lắng lát nữa Lục Hướng Noãn ra ra vào vào bị va trúng, cho nên Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử trực tiếp ra tay tháo hai cánh cửa kia xuống.
Nhưng mà chỉ một lát như vậy, hai người bị làm cho mặt xám mày tro, nhưng vẫn nhanh chóng bảo những người khác khiêng Tam Ma Tử vào nhà, ném lên giường đất.
Mọi người mệt đến mức thở hổn hển, chỉ có mình Hoắc Cảnh Xuyên vẻ mặt như thường.
Nếu khiêng người vào phòng rồi, vậy kế tiếp đến lượt Lục Hướng Noãn phát huy.
Lục Hướng Noãn kiểm tra miệng vết thương trên người Tam Ma Tử lần nữa, sau đó bảo Vương Chí Thành đi tìm muối dùng để xào rau tới cho cô.
Tuy Vương Chí Thành không hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn thành thật chạy đi tìm, những người khác thì canh giữ bên cạnh Tam Ma Tử.
Mà ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên thì từ đầu tới cuối đều nhìn Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn có tính cảnh giác rất cao đương nhiên là phát hiện ra, vì thế ở chỗ không ai nhìn thấy, cô trừng tên vô liêm sỉ này một cái.
“Lại nhìn tôi móc mắt anh xuống.” Lục Hướng Noãn dùng khẩu hình miệng uy hiếp.
Nếu không phải nể mặt anh là con em của đội quân bảo vệ quốc gia nhân dân, với dáng vẻ của anh hiện giờ, cô đã tiến lên băm anh ra ném tới sau núi cho chó sói ăn.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên vì lúc trước ở bộ đội chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, cho nên học khẩu hình miệng với người trong đội nên hiểu Lục Hướng Noãn đang nói gì, nhưng mà anh chỉ cười.
Dáng vẻ xù lông của cô bé này trông thật đáng yêu.
Vương Chí Thành đến phòng bếp của Tam Ma Tử trước tiên, kết quả không có thứ gì, trong nồi đều là bát ăn xong chưa rửa, ruồi bọ thành đàn vo ve xung quanh.
Vì thế Vương Chí Thành bịt mũi tìm kiếm bên kệ bếp, kết quả mới tiến lên thì thấy trong nồi có đầy dòi đang bò, ông ấy ghê tởm tới mức suýt nữa nôn cơm ăn tối qua ra.
Vương Chí Thành sợ muộn một chút đám dòi kia sẽ bò lên người mình, nên vội vàng chạy ra xa ba mét.
Hiện giờ cho dù là phòng bếp nhà Tam Ma Tử có muối ông ấy cũng không dám dùng, sống đến lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Vương Chí Thành nhìn thấy có người lôi thôi như Tam Ma Tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận