Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 91: Bôi đen

Trong không gian có nhiều than đá, nhưng mà ở nông thôn vẫn phải cho người ngoài nhìn quy trình chút.
Chỉ trong nháy mắt căn phòng của Lục Hồng Tinh trở nên vắng vẻ, ngoại trừ đống rác trên đất ra, thì không còn gì khác, Lục Hướng Noãn ghét bỏ rời đi.
Nếu diễn trò phải làm cho đủ, Lục Hướng Noãn dứt khoát vung tay dọn sạch căn phòng cô đang ở, ngoại trừ giường, đồ còn lại đều cho hết vào không gian.
Nhìn căn nhà chỉ còn bốn bức tường, rỗng tuếch, nghèo rớt mồng tơi, Lục Hướng Noãn cảm thấy hài lòng với thành quả ngày hôm nay của mình.
Đợi sáng ngày mai Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều mở mắt là có thể thấy được kinh ngạc vui mừng cô dành cho bọn họ, chắc chắn sẽ rất “vui vẻ”.
Lục Hướng Noãn lấy đồng hồ trong không gian ra, nhìn đồng hồ một lát, phát hiện bây giờ mới hơn 1 giờ sáng.
Cho nên vẫn còn kịp, lúc trước khi tích trữ hàng hóa Lục Hướng Noãn nghĩ là tận thế, sống sót mới là vương đạo, cho nên không tích trữ đồ trang điểm.
Dù sa linh tuyền trong không gian của cô có tác dụng hơn bất cứ đồ trang điểm gì.
Nhưng hiện giờ cô cải trang giả dạng thật sự không tìm được thứ gì có thể tiến hành ngụy trang, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn đống than đá cô mua.
Lục Hướng Noãn không chê cầm lấy nó dùng, chỉ một lát cả gương mặt cô đã đen xì.
Thậm chí cổ còn có tay, chỉ cần là chỗ quần áo lộ ra cô sẽ không buông tha, bôi lên sạch, sau đó từ đầu tới cuối đều là màu đen.
Chỉ cần cô không cười, vậy thì không khác gì châu phi, tối om không tìm thấy người.
Đồng thời vì đề phòng mọi chuyện, Lục Hướng Noãn lại lấy tất đen chưa từng mặc đội lên đầu, lúc này cô giống y như tên thổ phỉ cướp bóc ngân hàng.
Trải qua cải trang giả dạng, cho dù là ai cũng không nhận ra đây là đứa bé đáng thương Lục Hướng Noãn.
Chuẩn bị xong Lục Hướng Noãn nhìn đồng hồ, đã lãng phí nửa tiếng, cho nên nhanh chóng nhẹ chân nhẹ tay ra cửa.
Hiện giờ niên đại này không có đèn đường, trên đường tối om, cũng không có một bóng người.
Mấy ngày này cô cũng không nhàn rỗi, đã thăm dò xong vị trí nhà Hồ Hữu Tiền, ông ta không ở đại viện của công nhân viên chức, mà có căn nhà riêng, cách nhà bọn họ một khoảng.
Dựa vào hai chân của cô, không biết phải đi tới khi nào.
Cho nên Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi lấy xe điện trong không gian ra, nương theo ánh trăng cưỡi nhanh như chớp không thấy rõ bóng dáng.
Nếu đến lúc đó không cẩn thận bị người ta thấy, cô sẽ trực tiếp tiến vào không gian, đến lúc đó bọn họ sẽ nghĩ là mình gặp quỷ.
Ngoại trừ sợ hãi chính là sợ hãi, đâu còn quản cô nữa.
Cứ thế Lục Hướng Noãn đi xe máy điện, mất khoảng 20 phút đến cửa nhà Hồ Hữu Tiền, cô nhanh chóng cho xe máy vào không gian.
Vòng quanh sân một vòng, tìm mặt tường hơi thấp một chút, phí rất nhiều sức lực mới trèo lên được bức tường này.
Sau đó cô thả người nhảy xuống, cũng may động tĩnh không quá lớn, không quấy nhiễu Hồ Hữu Tiền và hai đứa bé đang ngủ trong phòng, nếu không cô lại phải trốn vào không gian.
Rón ra rón rén đi tới trước cửa, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng ngáy, trong lòng Lục Hướng Noãn thả lỏng, sau đó nhanh chóng đến phòng bếp, không thèm nhìn đó là thứ gì cho hết vào không gian.
Bao gồm chiếc xe đạp khóa ở cửa nhà.
Hiện giờ Lục Hướng Noãn phát sầu là làm thế nào vào phòng Hồ Hữu Tiền, cô vừa thử một lát, phát hiện cửa kia làm thế nào cũng không thể đẩy nổi, có lẽ là khóa trong.
Phá cửa động tĩnh khá lớn, chắc chắn sẽ ầm ĩ tới hàng xóm láng giềng, đến lúc đó kế hoạch sẽ thất bại.
Ngay khi cô không biết phải làm sao bây giờ, thì nghe trong phòng có động tĩnh, cô nhanh chóng lắc mình tiến vào không gian.
Lục Hướng Noãn trốn vào không gian nhìn thấy cửa phòng mở ra, Hồ Hữu Tiền mê mang đi ra ngoài, đi tới phòng vệ sinh.
Đúng là nghĩ cái gì cái đó tới, chết đi xong lần này ông trời đối xử khá tốt với cô, Lục Hướng Noãn nhân lúc ông ta đi tiểu nhanh chóng ra khỏi không gian, vào phòng, sau khi nhìn lướt qua lại trốn vào không gian.
Hồ Hữu Tiền đi tiểu xong thì trở về ngủ, một lát sau đã ngủ say.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới dám từ trong không gian ra, lấy một cái ống tiêm tiêm ông ta.
Hồ Hữu Tiền đang ngủ say cảm thấy cổ hơi đau đớn, đang chuẩn bị mở mắt ra nhìn xem có chuyện gì, mí mắt nặng trĩu giống y như rót chì, ngủ say như chết.
Lại chậm trễ tiếp trời sẽ sáng mất, Lục Hướng Noãn không dây dưa nữa trực tiếp ra tay, giống y như thổ phỉ vào thôn bắt đầu cướp bóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận