Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 360: Sao trên người đều là máu như thế

Hoắc Đại Khánh lấy lại tinh thần thì vỗ tay khen: “Tốt, tốt lắm, thanh niên trí thức Lục, cảm ơn cháu.”
Ngay cả Vương Chí Thành ở bên cạnh cũng tiếp lời khen Lục Hướng Noãn.
Trường hợp này xấu hổ đến mức Lục Hướng Noãn chỉ có thể cười cho qua với hai người.
Khoảng mười phút sau, Quách Cẩu Tử chậm rãi mở mắt, Hoắc Đại Khánh và Vương Chí Thành rất vui sướng đỡ ông ấy dậy.
Quách Cẩu Tử xoa cái đầu còn hơi choáng hỏi Lục Hướng Noãn bên cạnh: “Chú lại thấy máu là ngất sao?”
Lục Hướng Noãn gật đầu, còn dặn dò ông ấy lần sau phải cẩn thận một chút, cố gắng đừng nhìn thấy máu.
Mà Quách Cẩu Tử như đứa bé phạm sai lầm đồng ý với cô.
Lúc này các đội viên vất vả cả sáng cuối cùng cũng tan làm, đám Đàm Phượng Kiều kết nhóm khiêng đồ dùng làm việc về tới khu thanh niên trí thức.
Kết quả mới tiến vào sân, thì đám thanh niên trí thức lấy Đàm Phượng Kiều dẫn đầu đều vô cùng khiếp sợ.
Chuyện này…
Dương Thiên Chân làm sao vậy, sao trên người đều là máu như thế…
Kết quả còn không đợi mọi người nói gì, Vương Ngọc Hương lập tức đẩy những người khác ra, lao về phía trước, ôm Dương Thiên Chân nằm trên đất vào trong lòng mình.
Vương Ngọc Hương vừa vỗ mặt cô ta, vừa nhỏ giọng gọi bên tai cô ta: “Thanh niên trí thức Dương, thanh niên trí thức Dương, cô tỉnh lại đi?”
Dáng vẻ vô cùng lo lắng này, người không biết còn tưởng hai người là chị em ruột ấy chứ.
Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều nhìn thấy xong thì đều liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy cạn lời.
Bình thường Dương Thiên Chân không đánh thì mắng chửi với cô ta, nói chung là không khác mấy.
Nhưng mà Vương Ngọc Hương này giống như là xương cốt mềm hay gì đó, mỗi ngày đều nhẫn nhục chịu đựng, giống y như nha hoàn nô tỳ hầu hạ cô ta.
Người không biết còn tưởng Dương Thiên Chân rót canh mê hồn gì đó cho Vương Ngọc Hương, có thể khiến cô ta cố chấp đối xử tốt với Dương Thiên Chân như vậy.
Hoắc Đại Khánh không nhìn nổi, đứng ra nói:
“Thanh niên trí thức Vương, đừng lay nữa, người không sao, chỉ ngất xỉu thôi, một lát nữa sẽ tốt hơn.
Nếu cô lại tiếp tục lay như vậy, nói không chừng đợi lát nữa thật sự sẽ xảy ra chuyện.”
Vương Ngọc Hương ngẩng đầu hỏi: “Thật sự không có chuyện gì ư?”
Hoắc Đại Khánh nói: “Ừm.”
Lúc này Vương Ngọc Hương mới thả lỏng người, cũng dò hỏi Dương Thiên Chân đã xảy ra chuyện gì, sao đang êm đẹp lại đập vỡ đầu ở khu thanh niên trí thức.
Đừng hỏi vì sao cô ta biết, hỏi chính là băng gạc trên đầu Dương Thiên Chân quá bắt mắt khiến mắt người ta đau.
Mà những người khác ở khu thanh niên trí thức cũng trợn to mắt, đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn đám Hoắc Đại Khánh.
Quách Cẩu Tử tức giận nói: “Còn có thể thế nào, đều là tự mình làm.”
Tuy trong lòng Hoắc Đại Khánh cũng tức giận, nhưng mà ông ấy không nói chuyện với vẻ bực tức như Quách Cẩu Tử, còn thong thả ung dung giải thích chuyện vừa xảy ra với mọi người.
Mà Lục Hướng Noãn thì có hình tượng của người ngoài cuộc việc không liên quan tới mình, đôi tay ôm trước ngực nhìn thẳng phía trước, không biết suy nghĩ gì.
Mọi người nghe thấy thế thì hiểu ra, nhìn Dương Thiên Chân nằm hôn mê bất tỉnh trên đất thật sự có chút cạn lời.
Nhưng mà khi nghe Hoắc Đại Khánh muốn đưa cô ta đến nông trường cải tạo, đám thanh niên trí thức đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thật sự là trong khoảng thời gian gần đây, Dương Thiên Chân không an phận quấy khu thanh niên trí thức bọn họ long trời lở đất.
Chỉ có Vương Ngọc Hương nghe thấy thế thì xù lông, miệng ầm ĩ một cô gái như Dương Thiên Chân đến nông trường cơ thể chắc chắn ăn không tiêu, bảo Hoắc Đại Khánh thu hồi quyết định này.
Đương nhiên là Hoắc Đại Khánh không đồng ý, bởi vì hiện giờ Dương Thiên Chân ở trong tay ông ấy giống y như củ khoai lang phỏng tay, ném đi sớm một chút mới tốt.
Ông ấy vốn nghĩ có thể cải tạo được cô ta, kết quả phát hiện những việc mình làm đều vô dụng, căn bản không thể thực hiện được.
Cô ta thật sự là chết cũng không hối cải, không biết sai, Hoắc Đại Khánh xem như không ôm bất cứ hi vọng gì đối với cô ta nữa.
Vương Ngọc Hương không đồng ý, lập tức cãi nhau với đám Hoắc Đại Khánh, thanh niên trí thức khác ở khu thanh niên trí thức sợ vì Vương Ngọc Hương càn quấy lại liên lụy tới bọn họ.
Đám thanh niên trí thức nam thì tránh chuyện này, cho nên thanh niên trí thức nữ có Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều giữ chặt cô ta, không để cô ta náo loạn, cứ tiếp tục ầm ĩ không tốt với bất kỳ ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận