Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 395: Không thích

Còn có sách bò, thịt bò cuộn, lòng vịt đều thêm vào một ít.
Lục Hướng Noãn ăn vô cùng vui sướng, nhưng mà ăn mỗi thứ một ít bụng của cô đã no căng.
Lúc trước vì ăn lẩu, cô còn chuẩn bị hai phần mì nữa, cô động cũng không động lại cất y nguyên trở về.
Bên kia Hoắc Cảnh Xuyên vuốt ve cúc áo của phụ nữ trong tay, đôi mắt thâm trầm giống như hồ nước, sâu không thấy đáy.
Mà Hứa Đạt Nhạc ngồi bên cạnh thấy Hoắc Cảnh Xuyên như vậy, đương nhiên không vội tiến lên để bị ăn mắng, trái lại cách anh được bao xa thì bấy xa.
Sợ không cẩn thận chọc phải anh, đến lúc đó lại bắt mình đi rèn luyện.
Từ khi Hoắc Cảnh Xuyên trở về trong đầu đều là thanh niên trí thức kia, anh thậm chí còn có xúc động muốn buộc cô vào thắt lưng mình, đi đến đâu cũng mang cô theo.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy mình nhất định điên rồi.
Đoạn Tiểu Vi gõ cửa, không coi ai ra gì đi vào, ánh mắt có chút si mê nhìn Hoắc Cảnh Xuyên:
“Đoàn trưởng Hoắc, em mới nấu canh xong, anh có muốn nếm thử một ngụm không.”
Lần này Hoắc Cảnh Xuyên vốn có nhiệm vụ, đoàn văn công bọn họ không có ai đi theo, nhưng Đoạn Tiểu Vi muốn bồi dưỡng chút tình cảm đối với Hoắc Cảnh Xuyên.
Nói không chừng nghiêm túc ở chung, anh có thể thích mình.
Cho nên cô ta đặc biệt cầu xin cha, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng cha cô ta bị ép đến bất đắc dĩ, mới nghĩ cách đưa cô ta tới.
Nếu không cô ta sẽ không nghĩ quẩn trong lòng chạy tới đây chịu khổ.
“Không cần.” Hoắc Cảnh Xuyên nắm chặt cúc áo trên tay trong lòng bàn tay, sau đó không thèm nhìn canh của cô ta trực tiếp từ chối.
“Anh nếm thử một chút đi, rất ngon.” Đoạn Tiểu Vi còn chưa từ bỏ ý định nói.
Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên đứng dậy không quay đầu lại rời đi, để lại mấy người kinh ngạc nhìn Đoạn Tiểu Vi.
Gương mặt của Đoạn Tiểu Vi lập tức trở nên tái nhợt, tay bưng bát hơi lung lay sắp đổ, những người khác đều hơi lo lắng nhìn cô ta.
“Đồng chí Đoạn, tâm trạng của đoàn trưởng Hoắc không được tốt lắm…” Hứa Đạt Nhạc còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Đoạn Tiểu Vi đặt mạnh bát canh lên bàn.
Đương nhiên là nước canh bắn ra vừa vặn bắn lên người Hứa Đạt Nhạc, Hứa Đạt Nhạc đau đến mức nhe răng trợn mắt muốn chửi người.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Đoạn Tiểu Vi, lại không đành lòng nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Thôi, coi như hôm nay mình xui xẻo.
Mà Đoạn Tiểu Vi trực tiếp che mũi chạy ra ngoài, cô ta tìm được Hoắc Cảnh Xuyên, hiếm khi nổi tính đại tiểu thư với anh một lần:
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh thật sự chán ghét em, không muốn nói chuyện với em như vậy ư? Chỉ cần anh nói sau này anh không bao giờ muốn nhìn thấy em nữa, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Cô ta vừa nói như vậy, ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thẳng cô ta một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, nói một chữ:
“Ừm.”
Đồng thời anh cách xa cô ta hơn 3 mét theo bản năng.
Đoạn Tiểu Vi bị hành động này của anh làm cho tổn thương, cô ta vốn đi đến đâu cũng được hoan nghênh, nhưng vẫn luôn té ngã ở chỗ anh.
Mình đã cúi đầu như vậy, ở nhà mười ngón tay không dính nước xuân, hiện giờ còn nấu canh cho anh, khi thái thịt không cẩn thận, còn suýt nữa cắt ngón tay của mình không còn, cũng không thấy anh có chút cảm động.
Cho dù một chút, cũng được.
Kết quả đều không có, trên mặt anh ngoại trừ lạnh nhạt, vẫn là lạnh nhạt.
Đoạn Tiểu Vi nhìn Hoắc Cảnh Xuyên vẻ mặt không chút biểu cảm, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy không đáng giá thay mình.
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh thật sự không có một chút hảo cảm nào đối với em sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên hơi nhíu mày nói: “Tôi đã có người mình thích, cô không cần thiết lãng phí tình cảm trên người tôi.”
Đoạn Tiểu Vi nhìn anh nhắc tới người mình thích giọng điệu không khỏi dịu dàng hơn chút, càng khỏi phải nói trong mắt có nhu tình khiến người ta không thể bỏ qua, thì biết những lời anh nói là thật.
“Cô ta là người phụ nữ thế nào.” Cho dù chết, Đoạn Tiểu Vi cũng muốn chết một cách rõ ràng.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Cô gái rất tốt.”
Còn không thể thay thế.
Là độc nhất vô nhị trong lòng anh, trăng sáng trên bầu trời.
Nếu Lục Hướng Noãn muốn mạng của anh, anh cũng không nói hai lời để cô lấy đi, cho nên có đôi khi duyên phận thật sự rất kỳ diệu.
Đoạn Tiểu Vi nghe thấy thế thì biết mình lại hỏi thế nào, cũng không hỏi ra được gì, cho nên cố nở nụ cười nói với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Vậy chúc anh hạnh phúc.”
Sau khi nói xong Đoạn Tiểu Vi không có tâm trạng nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói gì nữa, chỉ thấy cô ta thất hồn lạc phách rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận