Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 159: Cô chính là ngoại tộc

Cô ta vừa dứt lời, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, là đám thanh niên trí thức cũ còn cộng thêm cả Vương Hiểu Linh.
Còn Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn, hai người này vẫn luôn phản ứng chậm nửa nhịp cũng nhanh chóng dùng sức vỗ tay.
“Nói rất đúng, chúng ta là anh em, chúng ta là chị em, từ nay về sau chính là người một nhà, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.” Võ Thắng Lợi nói tới kích động thì trực tiếp vỗ bàn đứng dậy.
Những người khác cũng theo sát phía sau, đều đồng tình nói, chỉ thiếu dập đầu kết bái anh em.
Chỉ có ngoại tộc như Lục Hướng Noãn vẫn ngồi đó, mông cũng không dịch một chút gian nan ăn bánh bột ngô, sau đó lại uống một ngụm cháo, mới khiến mình dễ chịu hơn chút.
Mọi chuyện xung quanh đều không liên quan tới cô, không ảnh hưởng tới cô, dưới cái nhìn của Lục Hướng Noãn, xã giao vô dụng chỉ lãng phí thời gian của mình.
Hiện giờ nói vô cùng dễ nghe, đợi đến khi xảy ra chuyện cả đám chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.
“Thanh niên trí thức Lục?” Lý Kiến Cương nhìn Lục Hướng Noãn vẫn không nhúc nhích, không nhịn được nhắc nhở.
“Có chuyện gì?” Lục Hướng Noãn nhìn lướt qua anh ta, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“… Không… Không có việc gì.” Lý Kiến Cương mất tự nhiên nói một câu, sao cô không hợp đàn như vậy chứ?
Nhưng thật ra Vương Chí Văn nhìn ra được xấu hổ của anh ta, nhanh chóng bảo mọi người ăn cơm.
Mà Lý Kiến Cương thấy anh ta giải vây giúp mình, nhanh chóng gật đầu cảm ơn Vương Chí Văn, ngồi xuống buồn bực ăn cơm.
Lục Hướng Noãn ăn cơm rất nhanh, khi bọn họ còn chưa ăn màn thầu vào bụng, cô đã ăn xong đi ra ngoài.
Ăn cơm nhanh như vậy là do khi cô học cấp 3 làm thêm ở căn tin, phí sinh hoạt không đủ tan học là cô tới căn tin làm thêm.
Không có tiền nhưng một ngày ba bữa, Lục Hướng Noãn làm đến buổi tối trước hôm thi đại học.
Cũng chính vì như vậy, mỗi lần bán xong cơm thì không còn nhiều thời gian cho mình, lần nào cũng là gió cuốn mây tan ăn no bụng, sau đó nhanh chóng tới phòng học.
Hứa Nhạc đã từng không chỉ một lần lấy thẻ ra đưa cho cô, muốn cô đừng vất vả như vậy, nhưng đều bị Lục Hướng Noãn từ chối.
Cô không thể ỷ vào Hứa Nhạc đối xử tốt với cô mà đòi hỏi quá nhiều.
Khi Lục Hướng Noãn ra khỏi phòng bếp, vừa vặn gặp Dương Thiên Chân từ ngoài về.
Nhưng khi Dương Thiên Chân nhìn thấy cô y như chuột thấy mèo, vèo một cái chạy không thấy bóng dáng.
Lục Hướng Noãn vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của cô ta, chỉ cần không quá ngu ngốc trêu chọc tới mình, cô sẽ không ra tay dạy dỗ cô ta làm người thế nào.
Lục Hướng Noãn vòng quanh khu thanh niên trí thức tản bộ một lát, trong quả trình tản bộ cô còn lén ăn một cân rưỡi dâu tây, một cân cherry, nửa cân nho.
Càng tản bộ càng no căng, cuối cùng đến khi hai chân đi mệt, mới vòng trở về phòng.
Vén rèm lên, vừa vặn thấy Vương Ngọc Hương đang khuyên Dương Thiên Chân đến phòng bếp ăn ít cơm.
Lục Hướng Noãn làm như không thấy, đi thẳng tới chỗ đệm của mình nằm xuống.
Mà Dương Thiên Chân nhìn thấy Lục Hướng Noãn, cả người lập tức run rẩy sau đó nhanh chóng rời mắt đi, vùi đầu thấp hơn.
“Ăn chút gì đi, nếu không buổi tối lại đói bụng, đến lúc đó cô sẽ không chịu nổi.” Tuổi của Vương Ngọc Hương lớn hơn người trong khu thanh niên trí thức, cho nên vẫn luôn là chị gái tri tâm.
Biết hôm nay Dương Thiên Chân chịu ấm ức, ăn cơm xong lập tức đi tới dỗ cô ta.
Lục Hướng Noãn tiến vào cô ta cũng làm như không thấy, không mở miệng chào hỏi.
Bởi vì dưới cái nhìn của cô ta, việc làm hôm nay của Lục Hướng Noãn thật sự là quá đáng, cho dù Dương Thiên Chân làm sai, nhưng đều ở cùng một khu thanh niên trí thức, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có việc gì không nói được sao, đâu cần ra tay như vậy.
Dương Thiên Chân vừa nhìn là biết người áo cơm không lo được trong nhà sủng hư, không có ý xấu gì, bọn họ không thể bao dung cho Dương Thiên Chân một chút được sao.
Nếu ý nghĩ này bị Lục Hướng Noãn nghe được, cho dù thế nào cũng sẽ ban cho cô ta giải thưởng thánh mẫu tốt nhất toàn cầu.
Còn bao dung nhiều chút, quả thực là muốn ăn xxx, cô không xắn tay áo lên đánh cô ta đã không tệ.
“Tôi không ăn.” Cô ta đói chết cũng không ăn đống đồ ăn chó cũng không ăn.
“Ăn ít đi.”
“Tôi đã nói tôi không ăn tôi không ăn, cô không nghe hiểu tiếng người ư?” Tính tình công chúa của Dương Thiên Chân lại quấy phá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận