Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 231: Mì trứng gà

Kết quả nhìn thấy anh cả và anh hai anh đều ở đây.
Lúc này có lẽ là nhìn ra được nghi ngờ của con trai út, Hoắc Đại Khánh mới không chút hoang mang nói chuyện thanh niên trí thức đang ở tạm trong nhà cho anh nghe.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe xong lời cha anh nói cũng không nói chuyện, bởi vì ở trong mắt anh, chuyện gì không bình thường cha anh đều có thể làm ra được.
Nhưng hai anh em Hoắc Kiến Thiết và Hoắc Kiến Quốc nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên nhiều năm đã không gặp, thì vui vẻ muốn chết, kéo cánh tay Hoắc Cảnh Xuyên nói luyên thuyên.
Toàn bộ hành trình đều là bọn họ ríu rít nói, mà Hoắc Cảnh Xuyên chỉ ngồi im lặng ở đó, thỉnh thoảng phụ họa mấy câu, nhưng mà không nói nhiều.
Những người khác cũng không cảm thấy xấu hổ, bởi vì tên nhóc Hoắc Cảnh Xuyên này từ nhỏ đã không nhiều lời lắm, gương mặt lạnh lùng như ai nợ anh 200 tệ, nhìn rất gợi đòn.
Nhưng mà tám đội mười dặm quanh đây chỉ có anh có tiền đồ nhất, còn ít tuổi đã vào bộ đội, sau này lại lên tới vị trí đoàn trưởng, là kiêu ngạo của Hoắc gia bọn họ, kiêu ngạo của đại đội Hồng Kỳ bọn họ.
Hiện giờ người nào nhắc tới tên Hoắc Cảnh Xuyên, đều giơ ngón tay cái lên.
Vương Quế Anh đặc biệt lấy bột mì trắng không nhiều trong nhà ra, tay chân lanh lẹ cán bột làm mì, còn làm một quả trứng ốp lết, mấy giọt dầu mè.
Sau khi làm mì xong, thì vô cùng lo lắng bưng vào phòng.
“Nhóc ba, khoan hãy nói chuyện, nhân lúc còn nóng ăn mì đi.” Vương Quế Anh cắt ngang mấy cha con bọn họ đang nói chuyện.
“Vâng.” Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy mì trong tay mẹ mình, nhìn thấy bát mì trứng thì ngây ngốc, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, bưng bát mì ăn từng miếng.
Nhưng mà khiến hai anh em Hoắc Kiến Thiết thèm muốn chết, nghiêng đầu liếm nước bọt thèm ăn chảy ra.
Mẹ anh ta nấu mì quá thơm, nhìn là biết ăn ngon.
Nhưng rất nhanh bị Vương Quế Anh đánh nhẹ vào đầu:
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhiều năm như vậy nhóc ba không về nhà, ăn mì thì làm sao? Các con đừng quên đồ ăn đồ dùng trong nhà đều là nhóc ba trợ cấp, nếu không có nhóc ba các con đã sớm dìu già dắt trẻ uống gió Tây Bắc.”
Tuy bà ấy mở miệng nói như vậy, nhưng thực ra tiền Hoắc Cảnh Xuyên gửi về mỗi tháng đều được bà ấy cất đi, tính toán khi anh kết hôn thì đưa cho anh.
Hơn nữa Vương Quế Anh vẫn luôn cảnh cáo hai anh em Hoắc Kiến Thiết, sợ bọn họ tức bà ấy đối xử tốt với nhóc ba.
Một bàn tay đều có thể phân dài ngắn, bà ấy thương nhóc ba nhiều một chút thì sao?
Còn nhỏ tuổi đã vào bộ đội, không biết sống ở đó thế nào.
Bà ấy biết con trai út nhà mình vẫn luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, huống hồ nhiều tuổi như vậy còn chưa có vợ.
Những người bằng tuổi anh đều có vợ con làm ấm giường, chỉ có mình anh là độc thân.
Đây quả thực là tâm sự của Vương Quế Anh, vì chuyện này mỗi ngày bà ấy ăn không ngon ngủ không yên, sợ ngày nào đó bà ấy không còn, đều không được bế cháu trai cháu gái.
“Mẹ, mẹ em mẹ đánh bọn con làm gì, hai bọn con không nói gì mà.” Hoắc Kiến Thiết che đầu vẻ mặt ấm ức nói.
Bình thường chỉ cần lão tam trở về, mẹ anh ta sẽ không còn là mẹ ruột nữa, trong mắt chỉ có mình lão tam.
Tuy Hoắc Kiến Thiết mở miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng hâm mộ.
Bởi vì mẹ anh ta chưa từng đối xử với anh ta như vậy, không đánh anh ta một trận là tốt lắm rồi.
“Mẹ, lão nhị nói rất đúng, nếu lão tam ăn không đủ, thì đi làm thêm bát nữa. Vất vả lắm mới trở về, đâu có đạo lý không cho em ấy ăn no.” Hoắc Kiến Quốc cũng hàm hậu nói, sau khi nói xong còn cười trung thực.
“Như vậy mới đúng chứ.” Vương Quế Anh nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng mới thoải mái hơn.
Nhưng thật ra Hoắc Đại Khánh ngồi một bên không nói chuyện nói:
“Đều là người một nhà so đo như vậy làm gì, lão tam ở bên ngoài vất vả, ăn mì thì sao. Đợi sau này thu hoạch tốt, cha bảo mẹ con nấu trứng ốp lết cho các con ăn mỗi ngày.”
“Cha nói rất đúng.” Hoắc Kiến Thiết vừa nghe thì biết cha lại lừa bọn họ, còn thu hoạch tốt.
Lúc này sắp mắc nợ đói bụng, đừng nói là mì sợi làm từ bột mì trắng, ngay cả bánh bột ngô không trộn gì cũng sắp không ăn nổi.
Nhưng mà anh ta biết cách nhìn, đặc biệt là công phu mặt ngoài, nhanh chóng phối hợp với cha anh ta.
“Xem con kìa.” Vương Quế Anh cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận