Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 397: Trở về

“Dạ.” Đoạn Tiểu Vi nghe cha mẹ quan tâm mình như vậy, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy ra.
Cô ta có người nhà đối xử tốt với cô ta như vậy, đâu cần nghĩ mãi không ra thích một người không thích mình, vì sao phải tự mình chịu tội như vậy.
Đoạn Thủ Chính và Lâm Tiểu Điệp thấy con gái đồng ý, lúc này tâm trạng mới tốt hơn chút, lại nhanh chóng dặn dò Đoạn Tiểu Vi mấy câu, sau đó mới vội vàng cúp điện thoại.
Khi Lâm Tiểu Điệp chuẩn bị thúc giục chồng đi tìm quan hệ điều con gái về, kết quả bà ta còn chưa nói gì, thì thấy người đã chạy không thấy bóng dáng.
Đúng thật là, vừa gặp chuyện của con gái là sốt ruột muốn chết như vậy.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao con gái cũng là mình đi dạo quỷ môn quan một chuyến có được.
Không phải là bảo bối sao, dù sao bà ta chỉ có một đứa con gái này.
Cúp điện thoại Đoạn Tiểu Vi điều chỉnh bản thân một chút, sau đó trở về thu dọn đồ của mình, đợi cấp trên gọi cô trở về.
Buổi sáng tỉnh dậy Lục Hướng Noãn cảm thấy cả người nhức mỏi vô lực, nhưng mà cô vẫn giãy giụa miễn cưỡng ngồi dậy.
Lại đợi thêm mấy ngày tuốt hết đống ngô kia, cho vào kho để đồ, thì tính là kết thúc thu hoạch vụ thu.
Lúc ấy cô sẽ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mèo ngủ đông ở nhà.
Cho nên nghĩ tới đây, nhức mỏi trên người cô đều biến mất sạch, cô vệ sinh cá nhân ăn cơm xong thì đến văn phòng đại đội tách ngô.
Trên đường đi vừa vặn gặp Vương Hiểu Linh, cho nên Lục Hướng Noãn lấy bánh bột ngô hai mặt cô làm trước đó không lâu đưa cho Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh cảm thấy nghi ngờ nhìn Lục Hướng Noãn: “Tôi đã ăn cơm sáng rồi.”
Uống một bát nước sôi để nguội, ăn một cái bánh bột ngô còn to hơn nắm tay cô ấy.
Cô ấy ăn no căng, thực ra là uống nước no, dù sao lương thực trong tay cô ấy không có nhiều, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.
Lục Hướng Noãn không nói chuyện, không cho phân trần nhét bánh bột ngô vào tay Vương Hiểu Linh, sau đó ngẩng đầu bước về phía trước.
Khoảng thời gian trước khi làm việc, cô ăn một cái bánh bột ngô của cô ấy, nên trả lại.
Lục Hướng Noãn không muốn mắc nợ người ta.
Hơn nữa hiện giờ giữa trưa mỗi ngày đều ăn cơm ở văn phòng đại đội, vì không để lộ ra, Lục Hướng Noãn đặc biệt nhân một tối không mệt mỏi lắm, hấp một nồi bánh bột ngô, sau đó cho vào không gian.
Dù sao để lâu cũng không hỏng.
Hơn nữa khi cần ăn, thì lấy ra một cái, khỏi phải nói tiện cỡ nào.
Lục Hướng Noãn vô cùng hài lòng đối với chức năng này của không gian.
Đây quả thực là tủ lạnh to không tốn điện tự nhiên, còn là loại bảo vệ môi trường.
Đàm Phượng Kiều ở bên cạnh thấy Vương Hiểu Linh tràn ngập nghi hoặc, không nhịn được mở miệng:
“Nếu cô ấy cho cô, cô cứ lầm lấy đi. Có lẽ là trả lại cô lần trước làm việc, cô cho cô ấy bánh bột ngô. Lục Hướng Noãn không thích nợ người ta, không phải là cô không biết.”
Đối với người không thích chiếm tiện nghi của người khác như Lục Hướng Noãn, thực ra Đàm Phượng Kiều rất thích.
Loại người này sẽ không để mình chịu thiệt, cũng không để người khác chịu thiệt.
Vương Hiểu Linh nghe cô ấy nói như vậy, không biết vì sao trong lòng có chút khổ sở.
Có khả năng ở trong tiềm thức của cô ấy, không hi vọng Lục Hướng Noãn phân chia rõ ràng với cô ấy như vậy.
Bởi vì ở trong mắt Vương Hiểu Linh, Lục Hướng Noãn giống y như ân nhân cứu mạng của cô ấy.
Nếu không có cô mà nói, mình đã sớm bị tên khốn nạn Tam Ma Tử chà đạp.
Đàm Phượng Kiều đi rất xa, mới phát hiện Vương Hiểu Linh không đi cùng, cô ấy nhanh chóng quay đầu, đôi tay chống nạnh nói:
“Hiểu Linh, ở đây phát ngốc làm gì, nhanh lên.”
“… Ừm… Ừm ừm…” Vương Hiểu Linh lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo.
Đợi hai người đi tới nơi, Lục Hướng Noãn đã bắt đầu tách hạt ngô.
Vẫn là linh kiện cũ, trên tay Lục Hướng Noãn đeo đôi bao tay, lúc mới đầu các đội viên nhìn thấy cô, đều khuyên nhủ cô mau cất đi.
Đây là giày xéo thứ tốt mà.
Nhưng bọn họ nói của bọn họ, Lục Hướng Noãn làm của mình, nếu không có đôi bao tay này, đôi tay của cô đã sớm bị cọ đầy bọng nước.
Các đội viên khác cũng không khuyên nhủ nữa, chẳng qua Lục Hướng Noãn có thanh danh phá của trong đội.
Nhưng thật ra Vương Quế Anh niệm tình nhóc ba nhà mình, còn trong tình huống Lục Hướng Noãn không hiểu rõ nói lời hay giúp cô:
“Con gái yếu ớt chút thì làm sao, lại không ảnh hưởng gì tới mấy bà, đúng là nhàn rỗi quá rửng mỡ. Nếu thanh niên trí thức Lục là con gái tôi, tôi sẽ nâng niu con bé trong tay, sao có thể để con bé tới làm việc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận