Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 136: Bữa cơm đầu tiên ở khu thanh niên trí thức

“Đồ ăn của mọi người còn chưa mài, hôm nay ăn đồ ăn của năm chúng tôi trước, đợi hôm sau đi nghiền là được.” Vương Ngọc Hương thấy người đã tới đủ, nhanh chóng bưng cơm tới.
Mỗi người một bát nước cơm không tính là đặc sệt, còn nhiều nước, Lục Hướng Noãn không thấy được mấy hạt gạo, cộng thêm đĩa dưa leo ngâm nước tương đen thui.
Còn có một đĩa rau dại làm nộm nhìn là không muốn ăn, ngoài ra còn có rổ bánh bột ngô cao như ngọn núi nhỏ.
Nhưng mà không nhiều lắm, có lẽ là dựa theo mỗi người phân ra.
Nhìn tới đây, Lục Hướng Noãn nắm chặt chiếc đũa trong tay không biết nên ra tay thế nào.
Nhưng mà Vương Ngọc Hương thấy Lục Hướng Noãn vẫn luôn không động đũa, vẫn luôn khuyên cô ăn, cứng rắn nhét bánh bột ngô vào tay cô.
“Hôm nay vì hoan nghênh mọi người, cho nên bữa cơm này hơi phong phú, ngày mai chúng ta sẽ không có đồ ăn ngon như vậy, đến lúc đó phải tiết kiệm.” Vương Ngọc Hương ăn bánh bột ngô trong tay không nhịn được cảm khái.
Vốn chỉ muốn dùng tri thức của mình để tỏa sáng ở vùng nông thôn, nhưng không ngờ rằng mỗi ngày đều phải nằm trên đồng làm công việc đồng áng, đây là công việc dựa vào thể lực, một tháng 17.5 cân lương thực thực sự không đủ nhìn.

Cho nên khi cô ấy và Đàm Phượng Kiều nấu cơm có thể nói là vắt hết óc, tìm mọi cách tiết kiệm đồ ăn, ngay cả nấu cơm cũng không dám nấu quá ngon, cố gắng nấu khó ăn một chút.
Nếu không ăn quá ngon, vậy càng phí đồ ăn.
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói như vậy tay đột nhiên run lên, nhưng rất nhanh cô khôi phục tự nhiên, làm như không có chuyện gì uống bát nước, không đúng, là nước cơm.
Không phải trong sách lịch sử nói thập niên 60-70 điều kiện ở Đại Đông Bắc rất tốt sao, hơn 70-80% khắp nơi cả nước.
Không nói tới bữa nào cũng có thịt ăn, nhưng ít nhất cũng phải ăn cơm no không đói chứ.
Nhưng vì sao nghe cô ấy nói như vậy, cô lại cảm thấy cuộc sống hiện giờ đắng y như ăn hoàng liên vậy?
Là ký ức của cô xuất hiện lệch lạc sao?
Hay là xuyên tới niên đại hư cấu?
Từ hư cấu này là từ mới gần đây Lục Hướng Noãn thường đọc tiểu thuyết học được, nhưng rõ ràng lãnh đạo bên trên, còn có hướng đi lịch sử gần đây nhất đều đúng mà?
Trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn có chút không nghĩ ra, nhưng mà cô tính toán đi một bước tính một bước vậy.
“Ăn ngon.” Vương Hiểu Linh nhai bánh bột ngô, thở dài thỏa mãn, nếu cuộc sống sau này đều tốt như hôm nay thì tốt quá.
Lục Hướng Noãn đang uống nước cơm nghe lời Vương Hiểu Linh nói thì bị sặc, cũng may một lát là ổn hơn.
“Đây là đại đội trưởng đưa tới, đợi đến khi rau trong vườn rau chúng ta chín chúng ta cũng phải làm ít dưa muối, nếu không mùa đông không có đồ ăn.” Đàm Phượng Kiều ở bên cạnh nói.
Mọi người đều ăn hăng say, đặc biệt là đám thanh niên trí thức nam cùng phân tới đại đội Hồng Kỳ, không thấy trên mặt có gì không hài lòng.
Lục Hướng Noãn biết hiện giờ thiếu đồ ăn, nếu không ăn mà nói sẽ lãng phí, còn bị bọn họ trách mắng.
Cho nên xây dựng tâm lý đủ xong, Lục Hướng Noãn gắp một miếng dưa leo ăn cùng với bánh bột ngô.
Nhưng mà dưa leo ngâm tương mới tiến vào Lục Hướng Noãn thấy mặn đến mức muốn khóc, e rằng muối không cần tiền liều mạng đổ vào trong đúng không?
Bánh bột ngô kẹt ở cổ họng không nuốt xuống được, cô vội vàng uống hai ngụm nước cơm mới có thể nuốt xuống được.
Cô thở phào nhẹ nhõm vì sống sót sau tai nạn, cô quyết định nhiệm vụ chính hiện giờ là lập tức dọn ra khỏi khu thanh niên trí thức, vốn còn muốn chậm rãi tìm hiểu tình hình, nhưng mà hiện giờ cô không đợi kịp một giây.
Cô tiêu tiền tích trữ nhiều đồ ăn ngon trong không gian như vậy, cô sẽ không để mình ấm ức đâu.
Vương Ngọc Hương ăn cơm rất nhanh, người khác mới ăn mấy miếng, cô ấy đã uống hết nước cơm.
Nhưng mà cô ấy ăn cơm xong, cũng không thấy Dương Thiên Chân đến đây, thì đứng dậy đến trong phòng kéo Dương Thiên Chân mới tỉnh ngủ qua ăn cơm.
Dương Thiên Chân nhập nhèm mắt buồn ngủ nhìn đồ ăn trên bàn, đôi mắt trợn tròn, trên mặt tràn ngập ghét bỏ:
“Đây là đồ ăn cho người ăn sao?”
Cơm thừa ném vào thùng rác nhà cô ta còn ngon hơn, còn có đĩa trên bàn nhìn đen thui không biết đựng thứ gì, nhìn là khiến cô ta muốn nôn.
Cô ta vừa nói như vậy, những người khác trong khu thanh niên trí thức không vui, cái gì mà đây là đồ ăn cho người ăn?
Vậy hiện giờ bọn họ ăn gì?
Hay là nói bọn họ không phải người?

Bạn cần đăng nhập để bình luận