Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 533: Lục Hướng Noãn sinh bệnh

Cho dù có bọn họ cũng luyến tiếc dùng, dù sao có tiền dư như vậy, còn không bằng mua 1 cân lương thực ăn cho no bụng.
Bên Lục Hướng Noãn tắm nước lạnh sạch sẽ xong, thì những ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu mình đã mất sạch.
Chẳng qua không biết tối hôm qua là cảm lạnh hay bị làm sao, Lục Hướng Noãn vẫn luôn hắt xì không ngừng, đôi mắt vì hắt xì mà đỏ rực.
Dáng vẻ vô cùng đáng thương, khiến người ta muốn ôm vào trong lòng yêu thương một lát.
Biết mình bị cảm Lục Hướng Noãn sờ trán mình, phát hiện hơi nóng.
Vì thế cô lấy nhiệt kế trong không gian ra, đặt dưới nách đo nhiệt độ cơ thể, phát hiện là 39.8.
Nhiệt độ cao thêm chút nữa mà nói, chỉ sợ cái đầu vốn không thông minh của cô bị thiêu choáng váng.
Ở niên đại này chỉ bị phong hàn một chút cũng có thể lấy đi tính mạng, rõ ràng là Lục Hướng Noãn cũng biết chuyện này, vì thế cô không lề mề nữa nhanh chóng lấy thuốc cảm mạo cộng với thuốc ho lúc trước nhờ Hứa Nhạc mua giúp ra uống.
Thường nói thuốc đắng dã tật, nhưng mà thuốc này quá đắng rồi, Lục Hướng Noãn bị đắng vội vàng nhét mấy viên mứt hoa quả vào miệng, mới đỡ hơn một chút.
Còn ăn cơm thì cô không ăn nổi, nhưng không chịu nổi bụng vẫn luôn sôi ùng ục.
Lục Hướng Noãn cố giữ vững tinh thần ăn nửa bát cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, cùng với chút dưa muối.
Lại ăn tiếp sẽ nôn nên cô không ăn nữa.
Có thể là vì uống thuốc trị cảm, sau khi uống thuốc xong chỉ một lát mí mắt của Lục Hướng Noãn đã mệt mỏi.
Hôm nay không có chuyện gì làm, dáng vẻ như vậy đi lên núi cũng không nhặt được thứ gì, cho nên Lục Hướng Noãn chui vào trong không gian ngủ.
Ngủ từ 8 giờ sáng đến hơn 3 giờ chiều, Lục Hướng Noãn mới tỉnh lại.
Là bị đói tỉnh.
Cô sờ soạng đầu một lát phát hiện không nóng, có lẽ là thuốc có tác dụng, Lục Hướng Noãn quyết định đợi ăn cơm xong lại uống mấy viên.
Tranh thủ nhanh chóng khỏi bệnh, dù sao bị cảm sinh bệnh thật sự quá khó chịu, cơ thể cô đã nhiều năm không sinh bệnh như thế.
Cô không có khẩu vị ăn uống ăn một ít, nghĩ tới lát nữa còn có việc cần làm nên cô trực tiếp lắc mình ra khỏi không gian.
Mang theo bộ kim châm cứu kia, sau đó đến nhà Hoắc Đại Khánh.

Dù sao cơ thể vẫn còn chưa khỏi hẳn, suốt đoạn đường này Lục Hướng Noãn hắt xì không ít lần.
Vương Tú Lan về nhà lấy giỏ gặp Lục Hướng Noãn trên đường về, thấy dáng vẻ hơi thở mỏng manh này của cô, còn không quên dặn dò cô nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.
Vương Quế Anh biết buổi chiều Lục Hướng Noãn sẽ qua châm cứu, cho nên ăn cơm trưa xong đi lên núi một lát thì xuống.
Vừa thấy Lục Hướng Noãn đi tới, Vương Quế Anh như thấy ông trời ở trước mặt, cười tủm tỉm nhanh chóng dẫn Lục Hướng Noãn vào nhà.
Ngay sau đó Vương Quế Anh xoay người đi pha cốc sữa bột cho Lục Hướng Noãn.
Bà ấy thì không cần uống sữa mạch nha, vì Vương Quế Anh thấy vẻ mặt thanh niên trí thức Lục không được tốt lắm, bà ấy sợ cô thiếu dinh dưỡng.
Dù sao thời buổi này mọi người đều nghèo, thiếu lương thực.
Nghĩ tới cô không ngại cực khổ đi khám bệnh cho lão tam, tay múc sữa bột của Vương Quế Anh cũng không run.
“Khụ khụ…” Lục Hướng Noãn mới đi vào phòng, thì che miệng ho khan.
Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường đất nhìn thấy dáng vẻ khó chịu này của cô, lập tức căng thẳng.
“Em sinh bệnh…”
Lục Hướng Noãn nhìn anh thì nghĩ tới giấc mơ tối qua, giọng điệu mất tự nhiên nói:
“Bệnh vặt mà thôi, uống thuốc là được…”
Cô còn chưa nói xong thì che miệng ho mãnh liệt, cô cảm thấy cô cứ tiếp tục ho như thế, sẽ ho ra cả phổi mất.
Đợi lần tới uống thuốc, cô phải tăng lượng thuốc cho mình mới được.
Như vậy mà gọi là bệnh vặt ư?
Hoắc Cảnh Xuyên không ngốc, lập tức đau lòng nói: “Em trở về nghỉ ngơi đi, đợi em khỏi bệnh hãy đến.”
“Không được, không thể dừng việc châm cứu, hiệu quả không tốt.” Thực ra trong lòng Lục Hướng Noãn còn có ý nghĩ sớm chữa khỏi chân cho anh, cô cũng sớm phủi sạch quan hệ với anh.
Nếu không cô sợ mình không khống chế được giẫm lên vết xe đổ, đi con đường kiếp trước.
“Tôi không khám.” Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô cố chấp như vậy, trong lòng thực sự tức muốn chết.
Sao cô không yêu quý cơ thể mình như vậy.
“Thật sao?” Lục Hướng Noãn lạnh lùng nhìn anh.
Hoắc Cảnh Xuyên bị cô nhìn như thế lập tức nhát gan: “Cơ thể của em quan trọng hơn, đợi khỏi bệnh rồi nói, sau này còn nhiều thời gian mà.”
Khi Lục Hướng Noãn định mở miệng nói chuyện, Vương Quế Anh bưng cốc sữa đã pha xong đi vào, bà ấy ở cửa đã nghe thấy tiếng hai người cãi nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận