Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 576: Gặp được

Đợi cô lái xe đến gần nhìn, phát hiện còn là người quen, là cả nhà đại đội trưởng.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhìn tư thế của bọn họ, hình như là đi ra ngoài tìm người.
Không phải là đi tìm cô đấy chứ, trong đầu Lục Hướng Noãn mới xuất hiện ý nghĩ này, bên kia Hoắc Kiến Quốc mắt sắc thấy được Lục Hướng Noãn đang đạp xe.
Anh ta sốt ruột hoảng hốt kéo cánh tay cha anh ta, chỉ về phía Lục Hướng Noãn nói:
“Cha, thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Lục ở đó.”
Mấy người lập tức bị tiếng kêu của anh ta hấp dẫn, sau đó nhìn về phía ngón tay anh ta chỉ, phát hiện quả nhiên là thanh niên trí thức Lục mà bọn họ đang tìm.
Mấy người vui sướng chạy lên trước.
“Thanh niên trí thức Lục, cuối cùng cũng tìm được cháu.” Lại không tìm thấy mà nói, trái tim nhỏ này của Vương Quế Anh sẽ không chịu nổi.
Quả nhiên là tới tìm mình, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Ngay sau đó cô lại nói dối: “Hôm nay khám bệnh giúp một ông cụ nên về hơi muộn, thật sự làm phiền mọi người.”
Hoắc Đại Khánh xua tay nói:
“Không sao không sao, người không sao thì tốt, chúng ta nhanh trở về đi, hôm nay không còn sớm nữa.”
Lúc này cuối cùng ông ấy cũng yên tâm hơn.
“Thanh niên trí thức Lục, đây là xe đạp của cô à?” Hoắc Kiến Quốc chú ý tới Lục Hướng Noãn đẩy xe đạp, trong lúc nhất thời vô cùng hâm mộ.
Nhưng mà anh ta sợ sờ hỏng xe đạp, vì thế lau tay lên người mới dám sờ lên.
Lúc này những người khác cũng chú ý tới chiếc xe đạp Lục Hướng Noãn đang đẩy, đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
“Ừm.”
“Thanh niên trí thức Lục, cô thật lợi hại.” Hoắc Kiến Quốc lưu luyến rút tay về, không nhịn được khen ngợi.
Dù sao chiếc xe đạp này cũng là một phần của đại đội Hồng Kỳ bọn họ, nếu như bị người trong đội biết, nói không chừng sẽ dẫm nát ngạch cửa nhà thanh niên trí thức Lục mất.
Những người khác cũng khen ngợi, nhưng mà nói mấy lời thật lòng.
Vẻ mặt Lục Hướng Noãn không đổi tiếp tục nói dối: “Chiếc xe này là người ta đi rất nhiều năm nên bán rẻ cho tôi, nếu không tôi đâu có nhiều tiền mua nổi thứ này.”
Tuy cô hiểu không được để lộ tiền tài với người khác, nhưng mà cô thật sự không chịu nổi xe bò xóc nảy.
“Như vậy cũng rất lợi hại…”
Hoắc Kiến Quốc vuốt mông ngựa được nửa, bị Hoắc Đại Khánh chê mất mặt đạp anh ta sang một bên.
“Cha, cha đá con làm gì?” Hoắc Kiến Quốc xoa cẳng chân vô cùng đáng thương nhìn Hoắc Đại Khánh, muốn kích khởi tình thương của cha vốn không có nhiều lắm trong lòng ông ấy.
Nhưng mà rất rõ ràng, anh ta nghĩ hơi nhiều, Hoắc Đại Khánh trực tiếp bảo anh ta câm miệng.
Ngay sau đó ông ấy quay đầu dịu dàng nói chuyện với Lục Hướng Noãn: “Thanh niên trí thức Lục, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng trở về đi.”
Thái độ đối đãi tương phản rõ ràng.
“Dạ.” Lục Hướng Noãn gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó mấy người một trước một sau đến đại đội Hồng Kỳ, chẳng qua lần này Lục Hướng Noãn không đạp xe, mà đi bộ trở về cùng bọn họ.
Đi bộ một lát hai chân của Lục Hướng Noãn run lên, lúc này mới đi chưa được nửa lộ trình.
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn trước mắt, nghiến chặt răng sải bước đuổi kịp mấy bọn họ.
Mà xe đạp của cô đã sớm được Hoắc Kiến Quốc dắt lấy.
Nhưng mà Hoắc Kiến Quốc coi như bảo bối, cho dù xe đạp này không phải là của anh ta, nhưng cũng không chậm trễ anh ta gặp chỗ lầy lội, sợ xe bị bẩn trực tiếp khiêng lên.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy hành động này của anh ta thì khóe miệng co giật, tuy cô đã nói mấy lần không cần phải làm như vậy.
Dù sao xe mua là dùng để đạp, nếu sợ làm bẩn vậy không bằng trực tiếp để trong nhà khóa lại.
Nhưng Hoắc Kiến Quốc vẫn dựa theo ý mình, hoàn toàn coi lời nói của Lục Hướng Noãn như gió thổi bên tai, tự mình tiếp tục khiêng xe kia đi về trước.
Cho dù rất mệt nhưng anh ta để lộ hai hàm răng to, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra anh ta rất vui vẻ.
Lục Hướng Noãn cũng tùy anh ta, dù sao người mệt không phải cô.
Hoắc Kiến Thiết ở bên cạnh thì ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn xe đạp trong tay người anh em của mình, cũng muốn tiến lên sờ một lát nhưng anh ta sợ thanh niên trí thức Lục tức giận.
Anh ta trực tiếp bóp tắt ý nghĩ vừa mới sinh ra trong đầu.
Đột nhiên Vương Quế Anh dừng lại, Hoắc Đại Khánh không chú ý tới suýt nữa té ngã:
“Bà già, bà làm sao thế? Lại ở đây…”
Bốn chữ nghi thần nghi quỷ ông ấy nuốt vào bụng, nói ra có lẽ ông ấy sẽ bị bắt ngồi tù mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận