Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1026: Đại kết cục 8

Rốt cuộc là không tin tưởng cậu bé cỡ nào, mới có thể coi những lời này thành câu cửa miệng, mỗi ngày thay phiên nói bên tai cậu bé.
“Về nhà thôi, mẹ con đang đợi chúng ta đấy.” Hoắc Cảnh Xuyên chạy vòng quanh sân huấn luyện cuối cùng cũng dừng lại nói.
Ngay sau đó hai cha con nương theo ánh trăng về nhà, khi bọn họ về đến nhà, Lục Hướng Noãn mới bắt mạch cho Trình Hiểu Yến xong.
Đúng vậy, Trình Hiểu Yến lại mang thai, chẳng qua Trình Hiểu Yến đã nhiều tuổi, lại thêm mấy năm nữa sẽ 40 là sản phụ lớn tuổi.
Lục Hướng Noãn nói lợi và hại cho hai vợ chồng Trình Hiểu Yến, bảo bọn họ mau chóng lựa chọn.
Nếu không cần đứa bé, thì sớm phá đứa bé, nếu không tháng lớn cô ấy sẽ chịu tội.
Trình Hiểu Yến và Vương Chí Cường hai mặt nhìn nhau, bởi vì bọn họ cũng không nghĩ tới chỉ có một lần không làm biện pháp an toàn, cô ấy trúng thưởng.
Nhưng nếu bảo cô ấy phá đứa bé, Trình Hiểu Yến lại luyến tiếc.
Sau khi hai người đấu tranh một lát, cuối cùng quyết định giữ đứa nhỏ.
Nếu tới, đó chính là duyên phận.
Hiện giờ Vương Chí Cường đã lên làm chính ủy, mà Trình Hiểu Yến ở dưới giúp đỡ của Lục Hướng Noãn cũng đi làm ở xưởng dệt, hai người khẽ cắn môi, tiền lương cũng đủ nuôi đứa nhỏ này.
Những lời bọn họ nói cũng nằm trong dự kiến của Lục Hướng Noãn, cho nên cô kê mấy liều thuốc bổ khí cho Trình Hiểu Yến.
Buổi tối Lục Hướng Noãn nằm trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên, tay ôm sách đọc sách.
Đột nhiên Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh có hối hận chuyện buộc garô không?”
Lúc này trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên đều là Lục Hướng Noãn, kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm của anh đối với Lục Hướng Noãn chỉ tăng chứ không giảm.
“Không hối hận, chúng ta có Hoài An là đủ rồi. Vợ à, nếu em không muốn đọc sách, vậy chúng ta vận động một lát đi.”
Sau khi nói xong, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đoạt sách trong tay Lục Hướng Noãn ném vào góc giường, sau đó hôn lên.

Hôm nay Lục Hướng Noãn đạp xe chở Hoắc Hoài An đến huyện thành mua quần áo, khi trở về, người nào sẽ nghĩ tới gặp oan gia đã nhiều năm không gặp ở cửa đại viện.
Đúng vậy, người nọ chính là Trương Huệ Trân.
Trương Huệ Trân mới ngồi xe từ nông thôn trở về, ở nông thôn 11 năm cuối cùng cô ta cũng đợi được đến ngày mẹ chồng chết.
Cũng chính vì chuyện này, cô ta mới có thể từ nông thôn trở về.
Rất rõ ràng, Trương Huệ Trân cũng nhận ra Lục Hướng Noãn, nghĩ tới là cô làm hại cô ta sống ở nông thôn 11 năm, Trương Huệ Trân ước gì có thể tiến lên cào rách mặt cô.
Đúng vậy, cô ta thực sự làm.
Bởi vì không lâu trước chồng cô ta mới lên vị trí đoàn trưởng, chồng của Lục Hướng Noãn cũng là đoàn trưởng, bởi vậy đương nhiên cô ta không sợ Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà cô ta choáng váng đầu óc quên mất cô ta không còn sống ở 10 năm trước, chồng cô ta thăng chức, đương nhiên là chồng của Lục Hướng Noãn cũng sẽ thăng chức.
Chẳng qua ý nghĩ của cô ta không thành công, còn bị Lục Hướng Noãn đá bay ra.
Lục phủ ngũ tạng đều đau đến mức Trương Huệ Trân chỉ vào mũi Lục Hướng Noãn mắng, đủ loại lời khó nghe đều mắng ra.
Vừa rồi Lục Hướng Noãn uống một chai nước có ga với con trai ở huyện thành nên bây giờ nóng lòng muốn đi vệ sinh, đương nhiên là không muốn để ý tới cô ta.
Ngăn con trai muốn xả giận thay mình lại, cô nhân lúc không có ai lén ném bột phấn trong tay lên người cô ta.
Vẫn là loại cũ, lúc trước Trương Huệ Trân từng cảm thụ rồi.
Chẳng qua động tác mờ ám của Lục Hướng Noãn bị Hoắc Hoài An thấy hết, ngay sau đó là mùi hương cậu bé ngửi thôi là thấy quen thuộc…
Ngay khi cậu bé đang suy nghĩ, những người khác nghe thấy động tĩnh bên này đều chạy tới, xem như cắt ngang hoàn toàn suy nghĩ của cậu bé.
Khi mọi người thấy được Trương Huệ Trân, cũng bị khiếp sợ, không phải là cô ta đang ở nông thôn sao?
Sao lại quay về rồi?
Xử lý Trương Huệ Trân xong, Lục Hướng Noãn mắc tiểu nhanh chóng chở Hoắc Hoài An về nhà, sau khi dựng xe xong thì mặc kệ con trai, cô lập tức chui vào nhà vệ sinh.
Bởi vì chậm thêm chút nữa, cô sẽ mất mặt mất.
Lục Hướng Noãn đi vệ sinh xong thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó kéo quần ra khỏi nhà vệ sinh.
Kết quả vừa đi ra thì thấy Hoắc Hoài An mặt đầy nước mắt, chuyện này khiến trong lòng cô luống cuống.
“An An, sao lại khóc?”
“Con bé chết tiệt kia.”
Lục Hướng Noãn nghe thấy giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cơ thể cứng đờ, nhìn người trước mặt với vẻ không dám tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận