Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 273: Vương Hiểu Linh xảy ra chuyện

Rất lâu sau, Hoắc Cảnh Xuyên mới nói câu này.
“Có bệnh.” Còn bệnh không nhẹ, Lục Hướng Noãn mở miệng không chút lưu tình nói.
“Ừm, anh có bệnh.” Vậy mà Hoắc Cảnh Xuyên còn phụ họa theo.
Không sai, anh chính là sinh bệnh, là tâm bệnh, bệnh tương tư, mỗi tế bào toàn thân của anh đều kêu gào muốn nhanh chóng gặp được cô.
Bởi vì không còn nhiều thời gian lắm, anh sắp phải về đơn vị.
Lục Hướng Noãn đã không muốn tốn miệng lưỡi với người đàn ông trước mặt, trực tiếp mở miệng đuổi người:
“Bây giờ tôi muốn đi ngủ, làm phiền anh rời đi.”
Thậm chí đã âm thầm đánh giá xong giá trị võ lực của cô cách xa người đàn ông này, tay cho vào trong túi, sau đó nắm gậy điện trong không gian ra.
Nếu anh lại không đi mà nói, Lục Hướng Noãn chuẩn bị cho anh một kích, sẽ cho cỡ lớn nhất, tốt nhất là có thể khiến anh bị điện giật mất trí nhớ.
“Đi ngủ sớm một chút.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ xù lông của cô cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng vì không khiến cô chán ghét mình, vẫn đứng dậy rời đi.
Lục Hướng Noãn nhanh tay lẹ mắt đóng rầm cửa lại, cô vô cùng chán ghét người không có giới hạn, đặc biệt là người đàn ông không quản nửa người dưới tùy tiện tới gần.
Lại không phải phim thần tượng, diễn thâm tình như vậy cho ai xem, cô lại không phải là thiếu nữ khát khao tình yêu.
Hiện giờ cô chỉ là một người hiện thực chỉ ích kỷ suy nghĩ cho mình muốn nỗ lực sống sót ở niên đại này mà thôi.
Lục Hướng Noãn về phòng xong, thì tiếp tục ăn cái bánh hamburger còn chưa ăn hết.
Tâm trạng không tệ lắm cô mở một chai rượu vang, uống mấy ly, cô không chịu nổi tửu lượng mà ngủ mất.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì thấy Lục Hướng Noãn đóng cửa xong, cũng không rời đi, trái lại đứng ngốc ở đó, không biết qua bao lâu khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười tự giễu rồi rời đi.
Vương Hiểu Linh ra khỏi nhà của Lục Hướng Noãn thì chạy tới bờ sông muốn suy nghĩ một lát, mới chậm rãi đi về khu thanh niên trí thức.
Kết quả thấy được Tam Ma Tử ở phía xa, khi tới gần hơn có thể ngửi được toàn thân đầy mùi rượu, hương vị khó ngửi khiến người ta nhăn mày lại.
Vương Hiểu Linh từng gặp người này vào ngày tới khu thanh niên trí thức, nhưng mà khi đó cô ấy có ấn tượng không tốt với anh ta, dáng vẻ dâm tà khiến người ta nhìn trong lòng không thích nổi.
Lúc này nhìn thấy anh ta, đặc biệt là buổi tối, nếu xảy ra chuyện gì đến cuối cùng có hại vẫn là cô ấy.
Cho nên Vương Hiểu Linh vì tránh phiền phức lập tức cúi đầu, coi như không thấy anh ta, bước nhanh qua người anh ta.
Vương Hiểu Linh rất đen, đặc biệt là vào buổi tối, đen đến mức căn bản không thấy rõ.
Nhưng mà hôm nay ánh trăng khá sáng, ánh trăng chói lọi treo trên không trung.
Trùng hợp lúc này Tam Ma Tử say rượu ngã trái ngã phải đi tới, ngửi được mùi hương của phụ nữ, anh ta nhìn về phía tỏa ra mùi hương thì phát hiện là dáng người phụ nữ.
Mông nhỏ kia còn rất vểnh.
Toàn thân anh ta lập tức nhiệt huyết sôi trào muốn phát tiết một lát, ngay cả men say cũng tỉnh táo không ít.
Đối với người đàn ông độc thân hơn ba mươi năm muốn phụ nữ muốn đến điên như anh ta mà nói, phụ nữ chính là mệnh của anh ta, không có phụ nữ quả thực là sống không bằng chết.
Hơn nữa hiện giờ anh ta còn là xử nam.
Cho nên đầu óc Tam Ma Tử nóng lên, nhanh chóng đuổi theo, cho dù thế nào tối hôm nay cũng phải làm người này, sung sướng một lát.
Anh ta thật sự không nhịn được nữa.
Vương Hiểu Linh cảm thấy tình hình sau lưng không ổn, quay đầu nhìn phía sau phát hiện anh ta đang đuổi theo mình, vì thế nhanh chóng liều mạng chạy về trước.
Nhưng Tam Ma Tử không chịu thua, chỉ một lát đã đuổi theo, cười ha ha xoa tay, vẻ mặt dâm tà nhìn cô ấy.
Lúc này anh ta đã nhận ra là thanh niên trí thức đen kia, nhưng lúc này anh ta không nhịn được, chỉ cần là gái đều được, dù sao trên giường đều là ngủ mà thôi.
Có thể khiến anh ta vui sướng là được.
Vương Hiểu Linh nương theo ánh trăng nhìn thấy dáng vẻ chết tiệt này của anh ta, suýt nữa ghê tởm tới mức nôn hết cơm tối nay ra.
“Có người không? Cứu mạng.” Vương Hiểu Linh gân cổ lên kêu, nhưng gọi một lúc lâu cũng không có ai tới, lúc này Vương Hiểu Linh đã bị anh ta chặn ở góc tường.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang tuổi tráng niên, đương nhiên là sức lực rất mạnh.
Tuy Tam Ma Tử nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng sức lực trên tay không nhỏ.
Đặc biệt là đối mặt với cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi, sức mạnh cách biệt rất rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận