Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 819: Lần đầu tiên cứu người ở bộ đội

“Chị dâu, Ái Dân sẽ không sao đâu, tin tưởng em.”
Trình Hiểu Yến lệ rơi đầy mặt nắm lấy tay Lục Hướng Noãn: “Em dâu, cầu xin em cứu Ái Dân, chị quỳ xuống với em.”
Trình Hiểu Yến nói xong muốn quỳ xuống với Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn nhanh chóng ngăn cản.
“Yên tâm đi, em nhất định sẽ cứu Ái Dân.” Lục Hướng Noãn nói xong quay đầu dặn dò Cao Bảo Trân bên cạnh: “Chị dâu, chị đi lấy chậu nước ấm tới giúp em.”
“Được, bây giờ chị đi ngay.” Cao Bảo Trân không dám chậm trễ một giây đi ra ngoài.
Trong phòng quá nhiều người, chặn ánh sáng, Lục Hướng Noãn đuổi người ra khỏi phòng bớt, sau đó quay đầu xử lý vết thương cho Vương Ái Dân.
Trình Hiểu Yến vốn hoảng loạn sợ hãi khi thấy Lục Hướng Noãn xử lý vết thương cho Vương Ái Dân đâu vào đấy, dần bình tĩnh lại.
Mà bên kia Vương Chí Cường đang bàn chuyện tiệc khánh công mấy ngày nữa với Hoắc Cảnh Xuyên, kết quả mới nói được nửa thì bị người ta cắt ngang.
Lưu Nguyệt Anh tiến vào báo tin thở hổn hển nói: “Chỉ đạo viên Vương, không hay rồi, Ái Dân nhà cậu xảy ra chuyện, cậu nhanh trở về xem đi.”
Vương Chí Cường nghe thấy tin dữ này, suýt nữa ngất xỉu, cũng may Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ anh ta.
“Chị dâu Lưu, chị nói… Ái Dân… Nhà em bị làm sao?” Vương Chí Cường ổn định tinh thần, miệng run run hỏi.
“Thằng bé bị vợ của đoàn trưởng Vương đạp ngã vào rào chắn, đầu bị rách chảy rất nhiều máu, cậu nhanh chạy về đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên biết Vương Chí Cường trong chốc lát không bình tĩnh được, cho nên ra mặt hỏi:
“Hiện giờ bọn họ ở đâu?”
“Ở nhà cậu.”
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe thấy thế trong lòng hiểu rõ, anh nhìn Vương Chí Cường mất hồn mất vía nói:
“Có vợ tôi ở đó, Ái Dân sẽ không sao đâu.”
“Thật ư?” Vương Chí Cường lập tức trợn to mắt nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, lúc này anh ta như con cá mắc cạn trên bờ sắp chết khát, lập tức thấy được hy vọng mới.
“Ừm, tin tưởng tôi.”
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Chí Cường chạy nhanh về nhà, đi có chút sốt ruột quên nói lời cảm ơn với Lưu Nguyệt Anh.
Nhưng mà Lưu Nguyệt Anh không để trong lòng.
Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Chí Cường về nhà gặp Vương Dũng Quân chào hỏi bọn họ.
Vương Chí Cường dừng bước, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Vương Chí Cường: “Vương Dũng Quân, nếu Ái Dân nhà tôi xảy ra chuyện, tôi không tha cho anh.”
Vương Dũng Quân nghe anh ta bôi nhọ mình như vậy, gương mặt vừa rồi còn tươi cười lập tức âm trầm.
“Ái Dân nhà anh xảy ra chuyện liên quan gì tới tôi, chỉ đạo viên Vương, anh đừng đổ oan cho người khác, nếu không tôi đi tìm sư trưởng đòi công bằng.”
Vương Chí Cường cười mỉa nói: “Anh không đi, lát nữa tôi cũng sẽ đi tìm sư trưởng, người nào không đi người đó là rùa đen rút đầu.”
“Anh nói như vậy là có ý gì…” Vương Dũng Quân còn chưa nói hết câu, Vương Chí Cường và Hoắc Cảnh Xuyên đã không thấy bóng dáng.
Gương mặt anh ta đen lại, mắng Vương Chí Cường một trận trong lòng, sau đó về nhà.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Chí Cường về tới, Lục Hướng Noãn đã băng bó vết thương xong, đang đút thuốc hạ sốt cho Vương Ái Dân.
Vừa rồi trước khi băng bó Lục Hướng Noãn đã đút cậu bé uống một viên thuốc cầm máu, là thuốc cô tự mình nghiên cứu ra, nhưng mà trong tay cô không có nhiều.
Cô tính toán mấy ngày nữa dành thời gian làm ra nhiều hơn, đề phòng bất cứ trường hợp nào.
“Hiểu Yến, con trai thế nào.” Vương Chí Cường tiến lên thấy đầu Vương Ái Dân bị quấn thành tổ ong vò vẽ.
Lúc này Trình Hiểu Yến còn chưa thoát khỏi bi thương, vì thế Lục Hướng Noãn đáp lời thay cô ấy:
“Em đã băng bó xong vết thương trên đầu, trong khoảng thời gian này chú ý một chút, đừng chạm vào nước, qua một thời gian nữa sẽ cắt chỉ, có rảnh thì dẫn Ái Dân đến bệnh viện kiểm tra lại.”
Câu cuối cùng là cô cố ý nói cho người ngoài nghe, mục đích là hù dọa Trương Huệ Trân.
Lục Hướng Noãn nói xong còn nháy mắt với Vương Chí Cường, cũng may chỉ số thông minh của Vương Chí Cường còn đó, lập tức hiểu rõ.
“Chuyện hôm nay cảm ơn em dâu, nếu không có em anh cũng không dám nghĩ nữa. Nếu Ái Dân nhà anh xảy ra chuyện, anh và chị dâu em đều không muốn sống nữa.”
Mọi người nghe thấy thế trong lòng thấp thỏm, bọn họ không nghĩ tới Vương Ái Dân sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng cả đám đều mắng Trương Huệ Trân muốn chết.
Đứa bé nhà ai không phải thịt trên đầu quả tim của cha mẹ, nếu xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là đâm dao vào tim cha mẹ sao.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên chê trong nhà nhiều người, ngay sau đó bảo mọi người tản đi, ai về nhà nấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận