Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 62: Tức chết người không đền mạng

“Dạ.” Lục Hướng Noãn cười ngượng ngùng, sau đó đi vào nhà, mọi người cũng rời đi về nhà mình.
Lúc này Lục Thải Liên đang trốn trong nhà vừa thấy Lục Hướng Noãn không sao đi vào nhà, lập tức há miệng muốn chửi người.
Nhưng Lục Hướng Noãn lập tức mở miệng chặn lời cô ta nói: “Nếu cái nhà này không chào đón tôi, tôi đi là được.”
Sau khi nói xong thì nhấc chân ra ngoài.
“Lục Thải Liên, con làm chị như vậy à, chỉ biết bắt nạt em gái.” Lục Quốc Khánh tiến lên tát Lục Thải Liên hai cái, tát cô ta ngã xuống đất.
Hành động này khiến Lục Hướng Noãn nhìn muốn vỗ tay khen ngợi, nhưng mà đánh hơi nhẹ, tốt nhất là đá vào bụng thêm hai cái mới tốt.

Nhưng mà rất rõ ràng, ý nghĩ này của cô thất bại.
Vương Phượng Kiều mặt đầy máu vừa tiến vào thì thấy Lục Quốc Khánh tát con gái mình, sợ con gái lại tiếp tục tự tìm đường chết bà ta nhanh chóng giữ chặt Lục Thải Liên:
“Đừng chọc cha con tức giận.”
Lục Thải Liên nhìn thoáng qua tình trạng thê thảm của mẹ mình, cuối cùng chỉ có thể ấm ức nuốt cục tức này xuống, nhưng vẫn không quên trừng Lục Hướng Noãn một cái.
So mắt ai to hơn, Lục Hướng Noãn thật sự chưa từng sợ, trở tay đánh trả.
Đồng thời còn độc miệng tiến hành nhận xét bề ngoài của cô ta:
“Lại trừng gương mặt tôi cũng không thể mọc trên người cô, muốn trách chỉ có thể trách gen của cha mẹ cô không tốt, sinh ra người xấu như cô.”
“Lục Hướng Noãn, tao phải giết mày.” Không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Hướng Noãn lại thành công chọc giận Lục Thải Liên, cô ta giương nanh múa vuốt lao tới, Vương Phượng Kiều không ngăn cản.
“Lục Quốc Khánh, ông có quản hay không.” Lục Hướng Noãn nghiêng người, Lục Thải Liên vồ hụt.
“Lục Thải Liên, con lại ầm ĩ tiếp thì cút ra khỏi cái nhà này.” Lục Quốc Khánh thật sự sợ ầm ĩ trong đại viện, tiến lên nắm lấy tóc Lục Thải Liên, không nói hai lời đập mạnh vào tường.
Vương Phượng Kiều bị dáng vẻ hung ác này của Lục Quốc Khánh dọa sợ, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, sửng sốt tại chỗ.
Cho dù Lục Thải Liên xin tha thế nào cũng không có tác dụng, rầm rầm rầm, đập mấy cái lên tường Lục Quốc Khánh mới buông tay.
Sau đó liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn với hàm ý sâu xa, xoay người đi vào phòng, đóng rầm cửa thật mạnh.
“Con gái.” Vương Phượng Kiều cũng bị dọa đến hoàn hồn, thấy trên trán con gái đầy máu, thì nhanh chóng xông lên ôm chặt cô ta.
“Mẹ, con không bị hủy dung đúng không.” Lục Thải Liên sờ soạng một lát, phát hiện trên tay đều là máu thì sợ tới mức trực tiếp khóc ra.
“Gương mặt này của cô, hủy dung hay không đều vẫn xấu, không khác biệt quá lớn. Hơn nữa vừa khóc như vậy, cô càng xấu hơn.” Lục Hướng Noãn đoạt nói chuyện trước Vương Phượng Kiều.
“Lục Hướng Noãn.” Tại con nhóc tiện nhân này làm hại hai mẹ con bọn họ thành dáng vẻ như quỷ như thế, lúc này Vương Phượng Kiều ước gì có thể lột da rút gân cô.
“Bà như vậy dọa người ta đấy, tôi sợ quá.” Lục Hướng Noãn nói xong đôi tay ôm ngực, dáng vẻ như vô cùng kinh hãi, nhưng mà trên mặt muốn bao nhiêu đắc ý có bấy nhiêu đắc ý, thật sự chọc tức hai mẹ con ngồi trên đất.
“Mày sẽ gặp báo ứng.” Vương Phượng Kiều nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời còn không quên an ủi con gái trong lòng.
“Hai mẹ con các người còn làm nhiều chuyện thiếu đạo đức hơn tôi, nếu gặp báo ứng cũng phải là hai người trước mới đúng.” Lục Hướng Noãn ngồi xổm xuống vỗ mặt Lục Thải Liên, lộ ra chút tươi cười trào phúng.
Đối đãi với loại người này, bạn chỉ có thể vô liêm sỉ hơn bọn họ.
Lục Thải Liên nhìn Lục Hướng Noãn kiêu ngạo tức chết người ta không đền mạng, trực tiếp cắn lên cánh tay cô.
Không nghe thấy tiếng kêu rên của Lục Hướng Noãn, nhưng thật ra truyền tới tiếng kêu đau của cô ta.
“Đời trước cô là chó à, gặp người là cắn.” Cũng may phản ứng của cô nhanh, nếu không bị chó điên này cắn trúng mắc bệnh dại thì làm sao bây giờ.
Dù sao trong không gian của cô không có vacxin phòng bệnh dại, Lục Hướng Noãn tay nhanh hơn não tiến lên tát cô ta hai cái.
Con nhóc chết tiệt này khinh người quá đáng, Vương Phượng Kiều vốn đang định khuyên con gái nhịn xuống cuối cùng không chịu nổi nữa, giơ tay lên muốn tát Lục Hướng Noãn.
“Đánh người, đánh người.” Lục Hướng Noãn lùi về sau, kêu to lên, còn chưa kêu hai tiếng đã gọi Lục Quốc Khánh trong phòng ra.
“Còn để người ta nghỉ hay không.”
“Bà ta muốn đánh tôi, ông có quản không.” Lục Hướng Noãn ôm cánh tay, chỉ Vương Phượng Kiều tố cáo trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận