Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 223: Khóc cái gì mà khóc

Trong lòng Vương Quế Anh biết rất rõ, cho nên đứng ra che cho Lục Hướng Noãn ở phía sau, nói với quả phụ họ Lưu trước mặt:
“Thải Liên, lão Hoắc nhà tôi tìm bà có chút việc, buổi tối bà về nhà tới một chuyến.”
“… Đại đội trưởng tìm tôi có việc à… Vậy tôi có việc… Không qua được… Vợ đại đội trưởng, bà bận việc đi… Tôi đi trước…”
Quả phụ họ Lưu biết bà ấy đang che chở cho con nhóc kia, nhưng mà ai bảo bà ấy lôi đại đội trưởng ra, bà ta còn chưa quên lần trước đại đội trưởng giáo huấn bà ta, cho nên nhanh chóng kéo con gái xám xịt rời đi.
Nhưng mà đi mấy bước, Lưu Anh Tử con gái của quả phụ họ Lưu không biết vướng phải thứ gì té ngã, đau đến mức khóc to.
Quả phụ họ Lưu cũng không đau lòng tát mạnh vào mặt cô ta, những lời nói ra không giống những lời mẹ ruột có thể nói:
“Khóc cái gì mà khóc, đồ quỷ đòi nợ này, sinh mày ra là xui xẻo tám đời của tao. Còn không mau đứng dậy cho tao, lại không đứng dậy lát nữa tao ném mày trên núi cho sói ăn, cùng một đức hạnh với người cha xui xẻo của mày.”
Tiếng chửi bậy của quả phụ họ Lưu truyền tới bên Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn chỉ lạnh lùng nhìn.
Nhưng mà Vương Hiểu Linh không nghe nổi nữa, nhìn cô gái nhỏ cách mình không xa, thì nghĩ tới cảnh ngộ mình gặp phải lúc nhỏ.
Cô ấy còn chưa tiến lên, đã bị Lưu Chiêu Đệ lanh tay lẹ mắt kéo lại.
“Thanh niên trí thức Vương, đừng đi.” Lưu Chiêu Đệ sợ làm đau cánh tay của Vương Hiểu Linh, nói xong thì buông tay ra.
Ngay cả Vương Quế Anh ở bên cạnh cũng nói không cho cô ấy qua.
“Vì sao? Không thể nhìn bà ta đánh đứa bé đúng không.” Vương Hiểu Linh thật sự có chút tò mò, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn nghe lời bọn họ nói, trên mặt vẫn hiện chút đồng tình.
Bởi vì khi còn nhỏ mẹ cô ấy đánh chửi mình như vậy, giống như không đánh chết thì không cam lòng.
Sau đó Vương Quế Anh dẫn hai bọn họ tới bên kia núi, thấy xung quanh không có ai, mới chậm rãi nói ra chuyện của cả nhà quả phụ họ Lưu.
Bao gồm chuyện tốt của cô bé Lưu Anh Tử kia làm trong đội, tóm lại là cả nhà Lưu gia hỏng hết từ trong ra ngoài.
Khi Vương Hiểu Linh nghe Lưu Anh Tử vì một cái kẹo trái cây mà đẩy ngã em bé, trong lòng nghĩ lại mà sợ, nhanh chóng nói cảm ơn với Lưu Chiêu Đệ.
Nếu vừa rồi cô ấy giúp cô bé kia, lại bị đổ oan vậy thì không tốt, dù sao mình vốn nghèo không có thứ gì.
Mà Lưu Chiêu Đệ đỏ mặt nói không sao.
Trái lại là Lục Hướng Noãn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói một câu: “Lần sau nhìn kỹ một chút.”
Sau đó đi theo Vương Quế Anh hái nấm.
Mà Vương Hiểu Linh lấy lại tinh thần cũng nhanh chóng theo sau.
Vương Quế Anh vừa đi vừa nói những chuyện cần chú ý trên núi với bọn họ, sợ bọn họ đi linh tinh vào trong núi làm mồi cho gấu mù.
Bởi vì mấy năm trước trong đội bọn họ có người thật sự đói không chịu nổi, muốn vào trong núi thử thời vận, nhìn xem có săn được thứ gì hay không.
Nhưng mà đi vào thì không thấy đi ra, không cần nghĩ cũng biết là thành đồ ăn cho đám súc sinh núi ăn mất.
Sau này trong đội bọn họ cho dù đói muốn chết cũng không dám đi vào trong núi sâu.
Nhưng Vương Quế Anh sợ đám thanh niên trí thức mới tới không hiểu, cho nên ngàn dặn dò vạn dặn dò nhất định chỉ hái nấm ở bên ngoài.
Mà khi Vương Hiểu Linh nghe nói trên núi có lợn rừng còn có gấu mù, thì nhanh chóng đảm bảo với Vương Quế Anh mình sẽ không chạy vào sâu bên trong.
Dù sao cô ấy chỉ có một cái mạng nhỏ như vậy.
Nhưng Lục Hướng Noãn ở bên cạnh nghe thì ngẩng đầu nhìn lên trên, trong mắt hiện lên chút giảo hoạt.
Người khác không dám lên, cô dám, cùng lắm thì gặp mấy dã thú đó thì trốn vào không gian.
Vương Quế Anh vừa đi vừa dạy hai bọn họ nhận biết các loại nấm, dù sao có một số loại nấm là nấm độc, ăn vào sẽ không còn cái mạng nhỏ này.
Nhưng thật ra sản vật ở Đông Bắc rất phong phú, chỉ đi một lát rổ trong tay đám Lục Hướng Noãn đã đầy khoảng 1/3.
Nấm mật ong, nấm đông cô, nấm đùi gà, nấm linh chi, nấm trắng…
Thậm chí Lục Hướng Noãn còn hái được nấm tùng nhung và nấm gan bò trân quý.
Chuyện này khiến đám Vương Quế Anh hâm mộ khen ngợi vận may của Lục Hướng Noãn tốt, thứ này bọn họ lên núi mấy lần cũng không gặp được.
Mấy người lại đi bộ trên núi này mấy tiếng, mãi đến khi trong rổ chứa đầy, mới đi xuống chân núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận