Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 579: Cho anh cơ hội

“Vào đi.” Lục Hướng Noãn nói xong thì vào nhà, Hoắc Cảnh Xuyên thả lỏng một hơi, sau đó di chuyển bánh xe đi theo.
Khi Lục Hướng Noãn giơ tay châm cứu cho anh, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn nheo mắt nhìn cô.
Chẳng qua ở trong mắt của Lục Hướng Noãn, anh khẽ nheo mắt không có chút mờ mịt nào, trái lại trắng ra có chút đáng sợ.
“Thanh niên trí thức Lục, nếu tôi có thể đứng dậy, em có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em hay không. Nếu không được mà nói, vậy thì tôi…”
Cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không nhịn được nói ra những lời mình chôn giấu trong lòng.
Nhưng mà nói đến cuối cùng, Hoắc Cảnh Xuyên không nói nổi nữa.
Lục Hướng Noãn đang vùi đầu châm cứu ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên rõ ràng rất khẩn trương nhưng lại ra vẻ trấn định, liên tưởng đến hành vi khác thường của mình mấy ngày nay.
Cô biết mình đã động lòng với anh.
Trước đây luôn muốn trốn tránh, đủ loại chuyện xảy ra trong đời trước khiến cô cảm thấy sống cô độc quãng đời còn lại cũng khá tốt, ít nhất hiện giờ cô không lo ăn uống, không có phiền não gì.
Nhưng hiện giờ thì khác.
Chẳng qua mình có thể tin tưởng anh sao?
Trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn hơi do dự.
Khi cô nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hoắc Cảnh Xuyên, miệng nhanh hơn não nói:
“Đợi chân anh khỏi rồi nói.”
Những lời ngầm như vậy vô cùng hấp dẫn.
Người sáng suốt vừa nghe là có thể nghe ra được, rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Xuyên không phải kẻ ngốc, liếc mắt một cái biết được những lời cô nói là có ý gì.
Biết mình có cơ hội khỏi phải nói trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên vui cỡ nào, ngay cả khi rời khỏi nhà Lục Hướng Noãn, ý cười trên khóe mắt cũng chưa từng biến mất.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn theo anh rời đi xong, thì đóng cửa nằm trên giường đất.
Có lẽ thử một lần, chỉ thử lần này, lần này Lục Hướng Noãn cô đang đánh cược, thua cuộc là thua, cùng lắm thì phong ấn tình yêu, cả đời này không yêu, cũng không có gì ghê gớm.
Cô hoàn toàn là tự cho mình cơ hội, chỉ mong Hoắc Cảnh Xuyên sẽ không khiến cô thua.
Vương Quế Anh nhìn thấy tâm trạng của lão tam đột nhiên tốt hơn, không khỏi suy đoán chắc chắn là có liên quan tới thanh niên trí thức Lục.
Bởi vì ngoại trừ thanh niên trí thức Lục, bà ấy không nghĩ ra được người khác.
“Lão tam, sao hôm nay vui vẻ như vậy?” Vương Quế Anh vẫn muốn biết rốt cuộc mình đoán đúng hay không, cho nên trong lúc nhất thời không nhịn được.
Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn mẹ anh một cái, chỉ trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ lạnh như băng trước đây, nói một câu:
“Không có gì ạ.”
Anh lập tức đẩy xe lăn vào nhà.
Rõ ràng là trợn mắt nói dối, ý cười trên khóe miệng rõ ràng là không kìm nén nổi nữa, còn nói không có, chẳng lẽ coi bà ấy là kẻ ngốc sao?
Vương Quế Anh bị con trai lừa gạt trong lòng vô cùng đau lòng.
Mắng thầm tên nhóc thối này trong lòng xong, thì vội vã đi làm chuyện của mình.
Quả nhiên sinh con trai đều là tới đòi nợ, không thơm như áo bông nhỏ tri kỷ, trong bất tri bất giác, Vương Quế Anh đã bắt đầu oán trách Hoắc Đại Khánh trong lòng.
Đều tại ông ấy không có bản lĩnh, hại bà ấy không sinh ra được con gái.
Hoắc Đại Khánh: “Vì sao bị thương tổn luôn là tôi…”
Mà Hoắc Cảnh Xuyên trở lại trong phòng thì đang vùi đầu trong chăn, ở chỗ không có ai cười vô cùng xán lạn.
Anh không thể diễn tả bằng lời tâm trạng của mình lúc này, chỉ cảm thấy khi nghe được cô gái nhỏ nhả ra, anh cảm thấy toàn thân mình khẽ lâng lâng.
Giống như dẫm lên bông.
Đồng thời trong lòng âm thầm sinh ra cảm giác gấp gáp.
Anh phải sớm đứng dậy, bởi vì cô gái nhỏ quá ưu tú, ưu tú đến mức lóa mắt.
Anh bị cô gái nhỏ hấp dẫn quá hợp lý, những người cũng sẽ bị hấp dẫn, cho nên vì mình anh phải nỗ lực.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Vương Quế Anh khiêng một túi đồ to tìm Lục Hướng Noãn, lúc này Lục Hướng Noãn mới biết được Hoắc Cảnh Xuyên đã có thể đứng dậy.
Tuy chỉ một lát, nhưng Lục Hướng Noãn cũng rất vui sướng.
Như vậy đại biểu những tri thức mình học được trong khoảng thời gian này không uổng phí, tương lai không lâu sau, anh cũng có thể đi đường như người bình thường.
Còn mấy thứ Vương Quế Anh mang tới, Lục Hướng Noãn vừa nhìn tất cả đều là lương thực.
Thời buổi hiện giờ lương thực quá quý giá, Lục Hướng Noãn vừa định mở miệng bảo Vương Quế Anh xách về, kết quả Vương Quế Anh như đoán được ý nghĩ trong lòng cô.
Chạy không thấy bóng dáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận