Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 833: Rau khúc

Ở trong cuốn sách “dược liệu Thần Nông” từng ghi lại: Có công hiệu thanh nhiệt giải độc, cầm máu.
Ngoài ra rau khúc không những có thể hấp ăn, còn có thể lên men đơn giản, làm thành dưa chua, ngoài ra còn có thể chần qua nước, thêm ít dầu mè làm rau trộn.
Lục Hướng Noãn rất thích ăn thứ này, cô xuyên tới thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên gặp cây này.
Đám Hồ Ái Hương nghe Lục Hướng Noãn gọi bọn họ, nhanh chóng xách rổ tới.
Trương Cải Liên kinh ngạc kêu lên: “Rau khúc thật nhiều, vận may của Hướng Noãn đúng là tốt, bọn chị tới nhiều chuyến như thế cũng không gặp được.”
“Đừng nói chuyện nữa, nhanh đào đi.” Khi nói chuyện, Hồ Ái Hương đã ngồi xổm xuống dùng xẻng đào rau khúc.
Trương Cải Liên thấy ba bọn họ đều hành động, cũng không cam lòng lạc hậu khom lưng đào.
Lục Hướng Noãn hái đầy một rổ rau khúc, ngoài ra cô còn đào một ít cây có rễ, cho vào không gian.
Đợi trở về, Lục Hướng Noãn định trồng rau khúc ở vườn rau nhà mình, như vậy muốn ăn thì không cần tìm kiếm khắp nơi.
Mấy người hái đủ ăn mới dừng lại, sau đó tiếp tục đi vào trong núi.
Hiện giờ trên núi là mùa quả dại chín, có thể thấy hai bên đường đầy quả chín rụng.
Thời buổi này có thể ăn cơm no đã không tệ, đâu còn có đồ ăn vặt mà ăn, cho nên mỗi năm vào lúc này, quả dại trên núi là thứ tốt cho đám trẻ.
Trình Hiểu Yến nhớ thương mấy đứa bé trong nhà, cho nên đặt rổ trên đất nhanh nhẹn trèo lên cây.
Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên xem như trấn định, dù sao bọn họ ở chung với Trình Hiểu Yến lâu như thế, biết cô ấy biết trèo cây.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên cô thấy Trình Hiểu Yến leo cây, nên dặn dò:
“Chị cẩn thận một chút.”
“Không sao, khi chị còn nhỏ leo cây mỗi ngày ở quê.” Trình Hiểu Yến hái quả táo ném xuống đất, Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên thì khom lưng nhặt.
Quả này còn không to bằng nắm tay Lục Hướng Noãn, nho nhỏ, còn xanh, Lục Hướng Noãn chỉ nhìn thôi dạ dày không nhịn được đã thấy chua.
Lục Hướng Noãn nghĩ tới trong không gian còn có nhiều trái cây không ăn, cho nên cô không muốn đoạt với đám Trương Cải Liên, nhưng vẫn khom lưng nhặt vào rổ giúp bọn họ.
Một lát sau, Trương Cải Liên ngửa đầu gọi: “Hiểu Yến, đủ rồi em mau xuống đi.”
Trình Hiểu Yến vừa nghe thấy thế lập tức thu tay nhảy từ trên cây xuống, sau đó cầm lấy một quả táo lau lên người, sau đó ăn thử.
Chẳng qua táo mới tiến vào miệng, gương mặt của Trình Hiểu Yến nhăn lại, chua đến mức cô ấy nhe răng trợn mắt, không hề nghĩ ngợi nhả táo trong miệng ra.
Hồ Ái Hương hỏi: “Quá chua sao?”
Trình Hiểu Yến gật đầu:
“Chua đến mức không ăn nổi, chẳng trách trên núi nhiều quả như vậy không có ai hái, đều bị chim mổ, em còn tưởng hôm nay gặp may.”
Trương Cải Liên nghe thấy thế thì cảm thấy đáng tiếc, nhưng không tin tà nếm thử, biểu cảm cũng giống hệt biểu cảm của Trình Hiểu Yến vừa rồi, cơn chua xông thẳng lên đỉnh đầu, cô ấy trực tiếp ném quả cắn dở đi:
“Hái uổng phí rồi.”
Chua đến mức không ăn nổi mang về nhà cũng không ai ăn, đến cuối cùng vẫn là ném đi, hơn nữa khuân đi đường cũng sẽ mệt chết.
Cho nên đám Hồ Ái Hương tính toán ném hết đống quả mới nhặt đi.
Mấy người tiếp tục tiến về trước, chẳng qua không có thu hoạch gì.
Lục Hướng Noãn thì tìm được ít thảo dược, chẳng qua hôm nay không mang về, bởi vì trong rổ đã đầy, cho nên chỉ có thể tạm đánh dấu ký hiệu, đợi hôm nào tới đây hái.
Dù sao mọc ở đó, chúng nó không có chân chạy mất.
Khi bọn họ đang chuẩn bị xuống núi trở về, Lục Hướng Noãn thấy cách đó không xa có một cây sơn tra, quả trên cây đỏ rực, nhìn rất khả quan.
Sơn tra này đã tự động chuyển hóa thành hồ lô ngào đường, đồ hộp sơn tra, bánh mứt sơn tra trong đầu Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua cây hơi cao, cho dù cô kiễng chân cũng không tới, hơn nữa Lục Hướng Noãn không biết trèo cây, cô nhìn quanh bốn phía phát hiện không có dụng cụ.
Khi cô đang khó xử, Trình Hiểu Yến nhìn ra được Lục Hướng Noãn muốn ăn sơn tra.
“Em đợi chị một lát.” Trình Hiểu Yến đưa rổ trong tay cho Trương Cải Liên bên cạnh, nói xong thì trèo lên cây.
Lục Hướng Noãn còn chưa kịp nói chuyện, thì Trình Hiểu Yến đã trèo lên cao, cách mặt đất khoảng năm sáu mét.
Lục Hướng Noãn chỉ có thể ngửa đầu bảo cô ấy cẩn thận một chút.
Khi Trình Hiểu Yến hái sơn tra còn nếm thử một quả, phát hiện còn chua hơn quả vừa rồi, chua đến mức khiến người ta không ăn nổi.
Cô ấy không biết Lục Hướng Noãn muốn làm gì, nhưng vẫn hái một đống xuống cho Lục Hướng Noãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận