Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 170: Bí thư, còn có việc gì sao

Con trai út của ông ấy tham gia quân ngũ ở Bắc Kinh là thật, cho nên không tính là lừa gạt, chẳng qua chuyện của thanh niên trí thức này là ông ấy bịa mà thôi.
Nhưng không có biện pháp, ai bảo bí thư này không chịu nhả ra, ông ấy chỉ có thể tìm lối tắt, quan trọng nhất chính là khi bí thư này còn nhỏ cũng phải kiếm ăn dưới tay mẹ kế.
Vừa nghe ông ấy nói như vậy chắc chắn sẽ đồng ý, Hoắc Đại Khánh nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng không thể không nói một chút là, chuyện ông ấy bịa cũng là chân tướng ở mức độ nào đó.
Quả nhiên Lý Kiến Bình cũng đỏ mắt, ông ấy có thể tưởng tượng ra được một cô nhóc choai choai kiếm ăn dưới tay mẹ kế sẽ có cuộc sống khổ cực cỡ nào.
Bởi vì khi ông ấy còn nhỏ chính là bị mẹ kế không đánh thì mắng, còn mỗi ngày đói bụng ăn không đủ no.
Cũng may ông ấy cố gắng có tiền đồ ngồi ở đây, ngồi xuống vị trí này, nhưng mà nhà kia ông ấy chưa từng trở về một lần.
“Nếu thanh niên trí thức này cam tâm tình nguyện cắm rễ xây dựng ở nông thôn, vậy thì công xã chúng ta nên ủng hộ, vậy thì phê chuẩn.” Lý Kiến Bình nói đường hoàng, dù sao không thể để lại nhược điểm cho người ngoài.
Mà Hoắc Đại Khánh cũng ở bên cạnh phối hợp vuốt mông ngựa, mãi đến khi thấy bí thư ấn dấu của công xã lên tờ giấy kia, lúc này ông ấy mới yên tâm.
Chuyện này đã thành, vậy đợi ông ấy trở về thì sẽ bắt tay chuẩn bị giúp xây nhà.
Tranh thủ sớm ngày xây xong, thanh niên trí thức kia có thể sớm dọn đến nhà mới.
Hoắc Đại Khánh gấp tờ giấy kia lại, sau đó coi nó như bảo bối đặt trong túi trước ngực mình, khi đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Lý Kiến Bình gọi lại.
“Bí thư, còn có việc gì sao?” Hoắc Đại Khánh nhìn ông ấy vẻ mặt nghi ngờ.
“Đợi một lát.” Lý Kiến Bình đứng dậy, móc túi tiền trong quần ra, đếm mấy tờ trong ví, cuối cùng nghĩ lại lấy hết tiền trong ví ra, có khoảng năm sáu tệ, đều đưa cho Hoắc Đại Khánh.
Chuyện này khiến Hoắc Đại Khánh càng ngốc hơn, bí thư cho ông ấy tiền làm gì?
“Cầm lấy đi.” Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của ông ấy, Lý Kiến Bình cao giọng nói.
“Ừm ừm ừm.” Hoắc Đại Khánh nhận lấy tiền theo bản năng, chưa tới hai giây ông ấy kịp phản ứng mình làm chuyện ngu ngốc gì, nhanh chóng nhét tiền trở lại cho Lý Kiến Bình.
“Số tiền này không phải cho ông, là cho cô bé kia, tôi cũng bỏ chút lực.” Lý Kiến Bình cường thế nhét tiền trở lại.
Hoắc Đại Khánh cầm tiền trong tay như cầm củ khoai lang bỏng tay, ông ấy chỉ thuận miệng biên soạn như thế, sao Lý Kiến Bình lại tin là thật.
Hoắc Đại Khánh đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào trả tiền lại, không biết có phải Lý Kiến Bình đoán được ý nghĩ trong đầu ông ấy hay không, trực tiếp tìm lý do đuổi ông ấy đi.
Hoắc Đại Khánh bị đuổi đi đứng ở cổng công xã nhìn tiền trong tay, quả thực là dở khóc dở cười, nhưng mà ông ấy thật sự không có dũng khí đi nói lời thật.
Nếu nói thật có lẽ sẽ chém mình ra mất, nhưng mà không nói thật, trong lòng có hổ thẹn.
Dù sao nhiều tiền như vậy, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên làm gì mới tốt.
Cuối cùng Hoắc Đại Khánh đứng ngốc ở cửa công xã nghĩ một lát, vẫn quyết định nhận lấy tiền trước.
Dù sao cô nhóc kia xây nhà vốn không còn nhiều tiền, trở về nói rõ với cô bé kia, đợi cô có tiền thì đến lúc đó mang tiền tới trả ông ấy.
Chuyện này thật sự là không có biện pháp nào.
Mà Lý Kiến Bình nhất thời mềm lòng, đã đưa hết tiền cơm tháng này của mình ra, cho nên tháng này ông ấy chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà sống.

Ông ấy về nhà không dám nói với vợ, nếu để bà ấy biết lại nắm lỗ tai ông ấy lải nhải không dứt.
Vẫn nên thanh tĩnh chút thì hơn.
Hoắc Đại Khánh sợ làm mất tiền, vì thế lại vòng đến nhà vệ sinh nam của công xã, giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân của mình xong thì giấu số tiền bảo bối này vào trong túi trên quần lót.
Kéo khóa kéo xong, lúc này ông ấy mới yên tâm kéo quần đi ra ngoài.
Không nghĩ tới hôm nay làm việc thuận lợi như vậy, trong lòng ông ấy còn có chút lo lắng cho thanh niên trí thức không đàng hoàng kia.
Nhân thời gian vẫn còn sớm, Hoắc Đại Khánh đi thẳng tới bệnh viện huyện, muốn nhìn xem có chạm mặt hay không.
Không nghĩ tới hiện giờ Dương Thiên Chân đang ở bệnh viện khóc nước mắt nước mũi chảy ra.
Bởi vì bác sĩ nói cô ta không mang thư giới thiệu, nên không cho cô ta khám bệnh, chuyện này khiến cô ta rất tức giận.
Phải biết rằng ở Bắc Kinh có nhà ai khám bệnh cần dùng thư giới thiệu, quả thực là chuyện khó hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận