Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 516: Báo công an

Trong đám người này, tiếng bàn tán truyền hết đợt này tới đợt khác.
Mà Hoắc Đại Khánh không kiên nhẫn nhìn bà Vương: “Bà Vương, bà còn gì để nói?”
“Đại đội trưởng, chuyện này không phải là thật, cậu tin tưởng tôi, đều là con nhóc thối kia nói linh tinh, cô ta muốn hại tôi, cậu phải làm chủ cho tôi.” Bà Vương lập tức kêu oan với Hoắc Đại Khánh.
“Bà Vương, bà…”
Hoắc Đại Khánh còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị cắt ngang.
Người cắt ngang là lão tam nhà ông ấy, Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên thật sự không chịu nổi cô gái mình thích bị người ta gọi là con nhóc thối như vậy:
“Đủ rồi.”
“Lão tam, sao con lại ra đây?” Hoắc Đại Khánh quay đầu lại nhìn, lập tức bị dọa sợ muốn chết.
Ông ấy và Vương Quế Anh nhanh chóng đỡ anh ở trên đất dậy, sau đó bảo con trai cả hàm hậu thành thật Hoắc Kiến Thiết cõng Hoắc Cảnh Xuyên trên lưng.
Chủ yếu là không có chỗ ngồi.
Mà Lục Hướng Noãn cũng nhìn về phía anh với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Chân của tên này bị liệt, không thành thật nằm trên giường đất chạy tới đây làm gì?
Xem ra anh thật sự không muốn chân của mình nữa.
Có lẽ là ánh mắt của Lục Hướng Noãn quá mãnh liệt, Hoắc Cảnh Xuyên nhìn về phía cô, nhếch miệng cười với cô.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên rời mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm bà Vương chậm rãi nói mấy chữ:
“Đi tìm Vương Giải Phóng, báo công an.”
Anh hiểu rõ tính cách của cha, suy nghĩ vì trong đội chắc chắn sẽ lựa chọn một chuyện nhịn chín chuyện lành, trừng trị bà Vương một chút chuyện này sẽ qua.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên không chịu đánh cược, đặc biệt người này là Lục Hướng Noãn, anh càng không dám.
Cả nhà Vương gia đều là một đám khốn nạn chuyên làm chuyện xấu, lần này Lục Hướng Noãn may mắn tránh thoát, lần sau thì chưa chắc.
Cho nên Hoắc Cảnh Xuyên nhất định phải nhổ cỏ tận gốc bọn họ.
Mọi người vừa nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, cả đám đều sợ tới mức ngây dại.
Từ xưa tới nay chính là dân không đấu lại quan, bọn họ đều là dân chúng bình thường cả đời chưa từng làm chuyện thiếu đạo đức gì, sợ nhất là công an.
“Báo cảnh sát quá ác độc rồi…” Trong đám người, Tam Toàn Tử lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy, đây là chuyện trong đội chúng ta, cũng đừng làm phiền công an người ta, người ta cũng bận mà.”
Bà Vương vừa nghe thấy thế trực tiếp bị dọa tiểu trong quần, nhanh chóng cầu xin Hoắc Đại Khánh, nhưng trong lòng bà ta lại mắng Hoắc Cảnh Xuyên là tên tàn phế chết tiệt.
Cái đồ bắt chó đi cày, thích xen vào việc của người khác.
Nhưng mà bà Vương không dám nói, đừng nhìn hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên nằm liệt, nhưng bà ta vẫn sợ hãi.
Hoắc Đại Khánh cũng cảm thấy anh làm quá chuyện này, nếu chuyện này truyền ra, thanh danh trong đội bọn họ sẽ không dễ nghe.
Sau này còn có cô gái nào dám gả tới đại đội bọn họ!
Tuy trong lòng ông ấy cũng muốn đưa bà Vương vào cục công an ngồi một thời gian, nhưng ông ấy thần là đại đội trưởng, cần phải suy xét vì ích lợi của đại đội.
Vì thế ông ấy lập tức bàn bạc với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Lão tam, báo công an thì không cần thiết, cha sẽ bắt cả nhà bà Vương quét dọn chuồng bò một tháng, sau đó bồi thường cho thanh niên trí thức Lục 2.5 cân lương thực, con xem thế nào…”
Tuy bà Vương có chút đau lòng 2.5 cân lương thực, nhưng mà so với báo công an, bà ta vẫn nguyện ý cho con nhóc chết tiệt kia.
Đến lúc đó no chết cô.
Không được, không thể nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều bà Vương rất đau lòng, đó chính là 2.5 cân lương thực đấy…
Lục Hướng Noãn đứng bên cạnh khi nhìn về phía Hoắc Đại Khánh thì thật sự hết nói nổi, làm ơn đi, cô mới là đương sự, người bị bắt nạt cũng là cô mà.
Bây giờ hỏi ý Hoắc Cảnh Xuyên như vậy là có ý gì, nhưng mà những lời Hoắc Cảnh Xuyên nói rất hợp khẩu vị của cô.
Hiếm khi Lục Hướng Noãn nhìn anh thuận mắt một lần, cô quyết định mình tăng ca làm thêm giờ, tranh thủ khiến anh có thể đứng dậy vào đầu xuân sang năm.
“Không được.” Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp không có đường sống thương lượng.
Hoắc Đại Khánh biết tính cách của lão tam nhà mình, một khi anh đã quyết định vậy thì không đổi được, vì thế ông ấy rơi vào thế khó xử.
“Khụ khụ…” Lục Hướng Noãn hắng giọng nói.
Lúc này Hoắc Đại Khánh mới lấy lại tinh thần, hóa ra vừa rồi mình bị lão tam dọa sợ, trong lúc nhất thời quên chủ yếu và thứ yếu, vì thế nhanh chóng rời mắt nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ trông mong:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu tới nói xem, nếu cháu muốn báo công an thì dựa theo ý cháu.
Nếu cháu không muốn báo, vậy thì dựa theo lời chú mới nói, bà Vương bồi thường cho cháu 2.5 cân lương thực, quét dọn chuồng bò 1 tháng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận