Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 640: Đánh mất lý trí

Nhanh đến mức khi Lục Hướng Noãn còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Cảnh Xuyên đã vung nắm đấm đánh lên người quả phụ họ Lưu.
Quả phụ họ Lưu đau tới mức kêu to oa oa, nhưng cho dù bà ta xin tha thế nào, tay của Hoắc Cảnh Xuyên cũng không dừng lại.
Rõ ràng là đã tức đến mức đỏ mắt.
Bởi vì lúc này Hoắc Cảnh Xuyên đã hoàn toàn bị tâm ma của mình khống chế, lúc này trong đầu anh đều là nếu anh tới muộn, cô gái nhỏ sẽ bị tên súc sinh Lưu Phát Lượng kia chà đạp.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Cuối cùng vẫn là Lục Hướng Noãn ở bên cạnh nhìn ra được không thích hợp, sợ Hoắc Cảnh Xuyên còn đánh tiếp như thế sẽ đánh chết người ta, nên nhanh chóng ôm lấy anh ngăn cản anh.
Loại người giống như quả phụ họ Lưu, thật sự chết một ngàn một vạn lần đều không đáng tiếc, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên không được.
Lục Hướng Noãn không muốn thấy trên tay anh dính máu, ở trong mắt cô, Hoắc Cảnh Xuyên còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
“Hoắc Cảnh Xuyên, em rất tốt, anh đừng như vậy.” Lục Hướng Noãn ôm chặt anh, đôi mắt nhìn thẳng anh, sau đó nhẹ giọng trấn an.
Nằm trong dự kiến, Hoắc Cảnh Xuyên được cô trấn an, mà quả phụ họ Lưu bị đánh còn sót lại mấy hơi thở nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thì trong lòng ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà bà ta không biết chính là, sau đó chờ đợi bà ta sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Bởi vì con người Lục Hướng Noãn từ trước tới nay đều không để mình bị thiệt, nhưng mà đánh chết hai bọn họ như vậy, Lục Hướng Noãn vẫn không thể hả giận.
Cho nên cô muốn gậy ông đập lưng ông, bọn họ tính kế mình thế nào, vậy thì cô sẽ trả lại bọn họ như vậy.
Lục Hướng Noãn sai bảo Hoắc Cảnh Xuyên: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh đi bưng bát nước ở bên ngoài tới đây.”
Quả phụ họ Lưu nằm trên đất hấp hối vừa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, cơ thể không nhịn được lùi về sau.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe cô gái nhỏ nói như vậy, thì đoán được nước kia có vấn đề, biết rõ cô gái nhỏ muốn làm gì Hoắc Cảnh Xuyên vẫn dựa theo lời cô nói cầm tới.
“Nước này rất quen đúng không.” Lục Hướng Noãn nhận lấy bát nước đường đỏ, chậm rãi đi tới gần quả phụ họ Lưu.
Mỗi khi cô đi một bước, quả phụ họ Lưu sẽ sợ tới mức cơ thể run rẩy theo.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không cho bà ta cơ hội chạy trốn, mà dùng khăn tay nắm chặt cổ bà ta, cho dù bà ta chống cự thế nào, nước đường đỏ kia vẫn rót vào trong miệng bà ta hơn nửa.
Nước đường đỏ còn lại trong bát thì bị Lục Hướng Noãn rót vào miệng Lưu Phát Lượng.
Cô còn để lại một chút, đặt ở đó, lát nữa còn có tác dụng.
Trong quá trình này Hoắc Cảnh Xuyên muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng bị Lục Hướng Noãn từ chối.
Chỉ một lát sau, hai người nằm trên đất có phản ứng, vẫn luôn kêu nóng nóng nóng nóng.
Thậm chí còn cởi sạch quần áo trên người mình.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lưu Phát Lượng đang cởi sạch quần áo, lập tức che kín mắt cô gái nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Lục Hướng Noãn đảm bảo không liếc mắt nhìn một cái, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới keo kiệt bủn xỉn buông tay.
Mà Lục Hướng Noãn ghi nhớ những lời vừa rồi, xoay người kéo quả phụ họ Lưu tới trước mặt Lưu Phát Lượng.
Giống như là củi khô gặp phải lửa cháy mạnh, tia lửa tóe lên lửa cháy lan ra đồng cỏ, hai người một phát không thể vãn hồi.
Cả căn nhà đều là tiếng cao hút của hai người.
Lục Hướng Noãn ngại nghe tiếp sẽ làm bẩn lỗ tai mình, vì thế dẫn theo Hoắc Cảnh Xuyên đi ra ngoài.
“Em muốn làm thế nào?” Hoắc Cảnh Xuyên sờ đầu cô gái nhỏ, giọng điệu dịu dàng.
“Đợi bên trong xong việc, báo công an.” Lục Hướng Noãn lạnh lùng nói ra mấy chữ.
“Được.” Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đồng ý ngay.
“Hoắc Cảnh Xuyên… Anh có cho rằng em làm như vậy tàn nhẫn độc ác, đuổi tận giết tuyệt hay không.” Khi Lục Hướng Noãn nói chuyện, ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Lúc trước cô đã từng hỏi anh câu hỏi này, nhưng mà xưa đâu bằng nay.
Nếu bây giờ anh muốn đổi ý, vẫn còn kịp.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thẳng vào mắt Lục Hướng Noãn, nói từng chữ từng câu:
“Em giết người, anh sẽ ở bên cạnh cầm dao, em phóng hỏa, anh sẽ phụ trách đốt lửa. Lục Hướng Noãn, em là người phụ nữ anh nhận định, đời này, kiếp sau, bao gồm cả kiếp sau nữa, em đều không thể trốn thoát. Hơn nữa, em cũng đừng mơ vứt bỏ anh.”
Khi nói xong câu cuối cùng, vậy mà Hoắc Cảnh Xuyên có chút ấm ức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận