Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 59: Vạch trần bộ mặt thật của bọn họ trước mặt mọi người.

Cơ thể gầy nhỏ của Lục Hướng Noãn như da bọc xương, trên người đều là vết xanh tím, thậm chí trên lưng còn phủ kín vết sẹo, vừa nhìn là không khó đoán trước đây từng trải qua tra tấn vô cùng tàn ác.
Ba người cố nén tức giận mặc áo vào giúp Lục Hướng Noãn.
“Cô nhóc, cháu chịu khổ rồi.” Chị Mã đau lòng ôm cô nói.
“Thím, đều tại cháu không ngoan, chọc bọn họ tức giận, lần sau cháu đảm bảo sẽ ngoan hơn một chút.” Lục Hướng Noãn nhút nhát sợ sệt nói, đi kèm gương mặt chỉ to cỡ bàn tay của cô càng thêm chọc người ta đau lòng.
“Cháu gái, không phải lỗi của cháu.”
Nhìn xem, cô nhóc này đã thành như vậy còn nói chuyện thay đám súc sinh kia, sao bọn họ nỡ ra tay như vậy.
Chị Mã lau khô nước mắt, nổi giận đùng đùng mở cửa ra, lập tức chửi mắng Lục Quốc Khánh một trận.
Mắng Lục Quốc Khánh máu chó phun đầy đầu không mở miệng nói chuyện nổi.
“Chị Mã, rốt cuộc là cô nhóc kia bị sao thế.” Mọi người canh giữ ở cửa còn chưa rõ tình hình trong phòng, nhìn thấy chị Mã đi ra vẫn luôn mắng chửi Lục Quốc Khánh thì nôn nóng hỏi.
“Trên người cô nhóc kia không có một chỗ lành lặn, đám chó má này.”
“Chị Mã, em thật sự không biết…” Lục Quốc Khánh nhanh chóng kêu oan cho mình, nhưng mà mọi người căn bản không nghe lời ông ta nói, ông ta tức tới mức chửi má nó trong lòng.
Lúc này bác gái Vương và quả phụ họ Lâm dẫn Lục Hướng Noãn đi ra, đôi mắt của mấy người sưng đỏ, vừa nhìn là biết mới khóc ở bên trong.
“Vương Phượng Kiều, cứ nghĩ cô là người tốt, không nghĩ tới sau lưng lại làm ra loại chuyện ngược đãi cô bé như vậy. Đều là cha sinh mẹ dưỡng, sao lại sinh ra loại mặt hàng như cô.”
“Cháu không…” Vương Phượng Kiều nhìn ánh mắt như có thể ăn thịt người của đám người trong đại viện, chột dạ phủ nhận.
“Vương Phượng Kiều, con mẹ nó cô còn mặt mũi nói không. Mọi người nhìn xem, trên người cô bé này còn có chỗ nào lành lặn.” Khi quả phụ họ Lâm nói chuyện đã kéo hai ống quần của Lục Hướng Noãn lên cao, lộ ra hai chân tràn ngập vết sẹo, mà Lục Hướng Noãn “không được tự nhiên” trốn về sau.
Mọi người trong đại viện nhìn thấy thế thì kinh hãi kêu lên.
“Lục Quốc Khánh, tôi đánh chết tên khốn nạn nhà ông, ông dám đối đãi với con gái của Ngọc Lan như vậy.” Vương Kiến Quốc đánh mạnh hai quyền lên mặt Lục Quốc Khánh.
Đánh tới khóe miệng Lục Quốc Khánh chảy máu, ông ta tự biết đuối lý nên không đánh trả, mặc kệ máu ở khóe miệng tiến lên tát Vương Phượng Kiều hai cái.
“Ông đây cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình, cô lại đối đãi với con gái tôi như thế à.” Lục Quốc Khánh vừa đánh vừa mắng, trực tiếp đánh Vương Phượng Kiều ngốc.
“Lão Lục, em…”
“Cô cái gì mà cô, không sống với nhau được nữa thì ly hôn, tôi không thể để cô giày xéo con gái tôi như vậy.”
Mà Lục Thải Liên nhìn thấy mẹ cô ta bị đánh thì nhanh chóng trốn sang một bên, sợ nắm đấm không có mắt đánh lên người mình.
Người đàn ông này đúng là không có tim, vì phủi sạch quan hệ với mình có thể ra sức đánh người vợ ở bên ông ta mười mấy năm, đúng là kẻ tàn nhẫn, Lục Hướng Noãn vô cùng bội phục.
Nhưng mà ông ta muốn phủi sạch quan hệ, vậy phải hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Rất rõ ràng, Vương Phượng Kiều cũng nghe hiểu ý trong lời nói của Lục Quốc Khánh, chung chăn chung gối với ông ta nhiều năm như vậy, đương nhiên biết được ông ta thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
Nếu thật sự ly hôn không thể dẫn con trai theo, bà ta và con gái đi ra ngoài chỉ có thể chết đói ở đường cái, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng nhận chuyện này.
“Đều là em súc sinh, em khốn nạn.” Vương Phượng Kiều đột nhiên nảy sinh ác độc tát mặt mình mấy cái, đột nhiên nổi điên khiến người trong đại viện bị dọa sợ.
“Hướng Noãn, là mẹ có lỗi với con, là mẹ bị ma quỷ ám ảnh, con tha thứ cho mẹ lần này đi, mẹ đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với con, Hướng Noãn.” Vương Phượng Kiều không dựa theo lẽ thường còn luôn dập đầu với Lục Hướng Noãn.
Trên trán đã thấy máu, cũng không dừng lại.
Nhưng người trong đại viện không nhìn nổi, có người đỡ bà ta dậy.
“Đừng kéo tôi, là tôi bị quỷ che mờ mắt, tôi có lỗi với Hướng Noãn, càng có lỗi với Ngọc Lan đã chết sớm.” Vương Phượng Kiều nói xong thì đẩy tay người bên cạnh ra, quỳ xuống dập đầu mấy cái với Lục Hướng Noãn, máu tươi trên trán đã nhiễm đỏ gương mặt.
“Hướng Noãn, cháu định xử lý thế nào?” Tuy bác gái Vương ý chí sắt đá nhưng nhìn thấy cảnh này cũng hơi mềm lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận