Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 566: Chúng cháu đâu sẽ ghét bỏ,

Dù sao cho vào cũng không hỏng được.
Mà đám người bên khu thanh niên trí thức vốn định góp tiền mua ít thịt heo ăn, kết quả góp một lúc lâu cũng không góp ra được gì.
Tiền bọn họ mang theo khi tới đây đều bị tiêu sạch, trong khoảng thời gian trước lại tốn tiền mua ít đồ ăn ở chợ đen, đương nhiên là trong tay không có tiền.
Cuối cùng không có biện pháp bọn họ chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ ăn mặn, ngửi mùi thịt không biết từ nhà ai thổi tới mà nuốt nước bọt, ăn mà không biết mùi vị gặm bánh bột ngô vừa cứng vừa khó ăn trong tay.
Chẳng qua tâm hồn đã chạy theo hương vị thịt không thấy bóng dáng.
Nhưng mà bọn họ đang ăn cơm, Hoắc Đại Khánh tới.
“Đại đội trưởng, sao chú lại tới đây?” Người nói chuyện là Hứa Gia Ấn.
Những người khác nhìn thấy Hoắc Đại Khánh tới, cũng vội vàng đứng dậy.
Hoắc Đại Khánh liếc nhìn đồ ăn trên bàn thì xem như hiểu rõ, cuộc sống của đám thanh niên trí thức này còn khổ hơn mình nghĩ mấy phần.
Xem ra hôm nay mình tới rất đúng.
“Chú mang tới ít tiết heo cho các cháu, không phải đồ tốt gì nhưng dùng để hầm cải thảo đậu hũ còn rất thơm, các cháu đừng ghét bỏ, trong đội chỉ có chút năng lực này.”
Vương Chí Văn nhận lấy nói:
“Đại đội trưởng, chúng cháu đâu sẽ ghét bỏ, trong đội nghĩ tới chúng cháu, chúng cháu cảm kích còn không kịp.”
Dù sao cũng là phần tử tri thức, những lời nói ra cũng rất tri kỷ.
Hoắc Đại Khánh đưa tiết heo trong tay cho Hứa Gia Ấn, sau đó dặn dò bọn họ có việc gì thì tìm mình, rồi về nhà ăn cơm.
Mà mọi người nhìn tiết heo trong túi trong lúc nhất thời lại phát sầu, ăn thì biết ăn, dù sao cũng có một cái miệng, nhưng mà làm thì không.
Đặc biệt là hai ngày nay bọn họ còn giận dỗi với Vương Ngọc Hương, cuối cùng vẫn là Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều ôm công việc nấu nướng này.
Dù sao bọn họ cũng muốn ăn, lúc ấy khi đại đội trưởng tới đây đưa, đã nói là cho người ở khu thanh niên trí thức ăn.
Vậy thì bọn họ cũng được ăn.
Vương Quế Anh thấy lão tam nhà mình trở về, tay còn sách túi đồ nhìn có chút giống thịt, bà ấy muốn tiến lên hỏi hai câu, kết quả anh đẩy xe lăn đi thẳng về phòng.
Vương Quế Anh chỉ có thể câm miệng, nhưng mà trong lòng vô cùng tò mò.
Đợi khi ăn cơm Vương Quế Anh còn mở miệng nói với Hoắc Đại Khánh, đâu biết Hoắc Đại Khánh căn bản không quan tâm, bởi vì trong lòng ông ấy còn có chuyện khiến ông ấy vẫn luôn phát sầu.
Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm xong thì về phòng nghỉ ngơi một lát, cảm thấy cô gái nhỏ ngủ trưa có lẽ đã tỉnh, vì thế xách theo túi đồ đi ra ngoài.
Mấy lần trước cô gái nhỏ đều là đôi mắt mê mang ra mở cửa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là đang ngủ say bị người ta quấy rầy.
Cho nên sau này khi Hoắc Đại Khánh đến đều canh thời gian tới muộn hơn chút.
Quả nhiên khi anh tới cửa Lục Hướng Noãn đã tỉnh ngủ được một lát, lúc này cô đang nằm trên ghế bập bênh ăn trái cây, đọc tiểu thuyết, giết thời gian nhàm chán này.
Vừa nghe ở cửa có động tĩnh, Lục Hướng Noãn giống như tâm linh tương thông, biết anh tới, vì thế lập tức ra khỏi không gian đi mở cửa cho anh.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy cô gái nhỏ thì rất vui vẻ, mà Lục Hướng Noãn thì không nói một câu, quay đầu đi vào nhà.
Ngay sau đó anh cười đi theo sau Lục Hướng Noãn vào nhà, tiện tay đặt túi đồ kia lên bàn.
“Đó là gì thế?”
“Buổi sáng đến chỗ mổ heo, tôi bảo chú ấy để lại cho tôi một miếng, mấy ngày này chân của tôi, vất vả cho em rồi.”
Mấy ngày nay cô gái nhỏ mệt đến mức gần một vòng, còn cứ gầy như vậy tiếp, gió thổi còn có thể thổi bay cô.
Lục Hướng Noãn đã tăng lên 2.5 cân bày tỏ, cô không muốn nói chuyện…
“Không cần, đợi lát nữa anh mang về đi, thím đã cảm ơn tôi.” Chỉ trong mấy phút nói mấy câu này, Lục Hướng Noãn đã động tác thuần thục ngồi trên ghế châm cứu cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên cúi đầu ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Hướng Noãn đang châm cứu:
“Bà ấy là bà ấy, tôi là tôi, không giống nhau.”
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như vậy, tay đang châm cứu dừng một lát, sau đó làm bộ như không nghe thấy được gì, tiếp tục công việc trên tay.
Mà khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên thì nhếch lên lộ ra nụ cười chua xót.
“Từ hôm nay trở đi, rảnh rỗi anh bảo đại đội trưởng đỡ anh, rèn luyện một lát, tranh thủ nhanh khỏi.” Lục Hướng Noãn đánh giá tình hình cơ thể anh một lát, mới dám nói như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận