Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 896: Gặp mặt Kiều An Na

Vương Chí Cường thấy mình nói như vậy mà Hoắc Cảnh Xuyên không có phản ứng gì, trong lòng có chút nhụt chí anh ta dẫn theo vợ con đi thẳng về nhà.
“Hoắc Cảnh Xuyên, vừa rồi anh khiến chỉ đạo viên Vương tức không nhẹ.”
“Không sao, một lát nữa anh ấy sẽ tốt hơn thôi.” Hoắc Cảnh Xuyên không để bụng nói, giữa chiến hữu với nhau cãi nhau ầm ĩ là chuyện vô cùng bình thường.
Ngay sau đó hai người kết bạn về nhà.
Lục Hướng Noãn tắm rửa xong đi ra, Hoắc Cảnh Xuyên còn ngồi dưới đèn nhìn chằm chằm áo trên người anh, chỉ thiếu nở hoa.
Sớm biết anh sẽ si ngốc như vậy, Lục Hướng Noãn nói gì cũng không làm áo cho anh, chiếc áo trên kệ hàng của hợp tác xã mua bán mà cô thấy anh cũng có thể mặc.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn quá mê mẩn, không phát hiện Lục Hướng Noãn đi tới trước mặt anh, vẫn là sau khi ngửi thấy được mùi thơm quen thuộc anh mới đột nhiên kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu.
“Vợ à em tắm xong rồi sao?” Sau khi nói xong, Hoắc Cảnh Xuyên nuốt nước bọt.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên quá trần trụi, Lục Hướng Noãn không được tự nhiên nắm chặt cổ áo:
“Ừm, anh nhanh đi tắm đi.”
“Được.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì đi ra ngoài.
Còn áo ngắn tay mặc trên người vẫn luôn luyến tiếc cởi ra được Hoắc Cảnh Xuyên thay ra giặt sạch sẽ, sau đó phơi ở sân.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, thổi quần áo khẽ tung bay, giống như tâm trạng của Hoắc Cảnh Xuyên lúc này.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên trở về phòng, Lục Hướng Noãn vừa mới nằm xuống, tầm mắt của hai người vừa vặn chạm nhau, bầu không khí ái muội lập tức tràn lan.
Mọi chuyện đều nước chảy thành sông.
“… Vợ à, có bao cao su hay không…”
“Có… Ở ngăn kéo phía dưới cùng…”
Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng dậy khỏi người Lục Hướng Noãn, xuống giường lấy bao cao su.
Khi anh nhìn thấy số lượng, anh lập tức biết được sau này mình không cần phải chịu đựng vất vả nữa.

Không biết qua bao lâu, động tĩnh trong phòng mới dừng lại, vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên thỏa mãn ôm Lục Hướng Noãn ngủ say.
Mấy ngày sau, Hoắc Cảnh Xuyên xin nghỉ đạp xe tới huyện thành, hôm nay anh muốn giải quyết xong mọi chuyện.
Trạm đầu tiên của Hoắc Cảnh Xuyên là đến cục công an trước, người phụ trách tiếp đãi anh vẫn là Trương Hưng Á.
Trương Hưng Á nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên thì rất kinh ngạc, bởi vì bọn họ mới gặp nhau tối đó xong.
Còn không đợi anh ta mở miệng, Hoắc Cảnh Xuyên đã lấy giấy chứng nhận ra, đặt trước mặt Trương Hưng Á.
“Bây giờ tôi muốn gặp Kiều An Na.”
Một lát sau, Hoắc Cảnh Xuyên đi theo Trương Hưng Á được như ý nguyện gặp Kiều An Na.
Kiều An Na vốn ngồi trong tù nghe thấy có người tìm cô ta, còn tưởng là người trong nhà biết cô ta bị bắt nên tới cứu cô ta.
Dù sao cô ta cũng là cháu gái của Kiều gia, chuyện cô ta tiến vào cục cảnh sát truyền ra sẽ có ảnh hương tới thanh danh của Kiều gia.
Chẳng qua khi cô ta thấy được người trước mặt xong, thì ngây ngẩn cả người.
Bởi vì người trước mặt là người đàn ông bạn tốt của cô ta Đoạn Tiểu Vi thích – Hoắc Cảnh Xuyên.
Khi cô ta thấy ánh mắt không thân thiện của Hoắc Cảnh Xuyên nhìn về phía mình, thì biết anh chắc chắn không tới cứu mình, mà tới tìm cô ta gây sự.
Tới vì hồ ly tinh kia.
Trực giác của cô ta vẫn luôn rất chuẩn, cho nên cô ta nói với người bên cạnh trông coi cô ta là cô ta muốn đi về.
Nhưng mà người nọ mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn bảo cô ta thành thật một chút.
Cuối cùng Kiều An Na chỉ có thể căm giận ngồi xuống, chẳng qua ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Hoắc Cảnh Xuyên.
Hơn nữa cả người vì sợ hãi mà run lẩy bẩy, ngay cả gương mặt cũng trắng bệch hơn không ít, cô ta cắn chặt môi dưới không dám nói lời nào.
“Kiều An Na, cháu gái của Kiều Chấn Quốc, con gái của Kiều Chí Nguyên, lúc trước vẫn luôn làm thanh niên trí thức ở đại đội Thạch Diêu, một tháng gần đây vì bệnh mới có cơ hội về thành phố. Tôi nói có đúng không, thanh niên trí thức Kiều?”
Hoắc Cảnh Xuyên đang cười, nhưng tươi cười đó khiến người ta liếc mắt một cái nhìn qua là cả người rét run, có loại cảm giác tuyệt vọng.
Kiều An Na nghe anh nói như thế, trong lòng như có bảy con ngựa đang lao nhanh.
Cô ta đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, điên cuồng nói:
“Hoắc Cảnh Xuyên… Anh đủ rồi đấy… Rốt cuộc là anh muốn làm gì…”
Chẳng qua giây tiếp theo, cô ta vì sợ hãi mà rời mắt.
Anh thực sự rất đáng sợ.
Lúc này trong lòng Kiều An Na đã có phỏng đoán tệ nhất.
Nhưng mà nơi đó cho dù đánh chết cô ta cô ta cũng không muốn trở về, nơi đó lạc hậu ngu muội vô tri, đám phụ nữ cả ngày nhà đông dài nhà tây ngắn, không có gì là bọn họ không nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận