Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 416: Đại đội trưởng, đây là thứ gì thế

Ngưu Nhị đánh giá đồ trong tay Hoắc Đại Khánh từ trên xuống dưới, buồn bực hỏi:
“Đại đội trưởng, đây là thứ gì thế?”
Hoắc Đại Khánh vừa định trả lời ông ấy, kết quả bị người ta cắt ngang.
Hết người này tới người khác hỏi Hoắc Đại Khánh, khiến ông ấy không có cơ hội chen miệng, đầu cũng bị đống câu hỏi của bọn họ làm cho ong ong.
Ông ấy mở miệng bảo mọi người đừng nói chuyện, kết quả âm thanh nói chuyện của ông ấy bị bọn họ che mất.
Cũng may Vương Chí Thành nhìn ra được không thích hợp, nhanh chóng sai Quách Cẩu Tử vào phòng lấy cái kẻng kia ra.
May mà lần này Quách Cẩu Tử lập tức hiểu dụng ý của Vương Chí Thành, lập tức về phòng lục tung tìm cái kẻng kia ra.
Quách Cẩu Tử đứng trên ghế, cánh tay dùng sức cầm búa nhỏ gõ lên cái kẻng kia.
Mãi đến khi phía dưới yên tĩnh, ông ấy mới dừng tay.
Lúc này ánh mắt của Hoắc Đại Khánh và Vương Chí Thành giao nhau, nhìn nhau mấy giây, bạn già chơi với nhau mấy chục năm lập tức hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Cho nên Hoắc Đại Khánh rèn sắt khi còn nóng bảo mọi người đừng nói chuyện, nghe ông ấy nói.
Ông ấy vì đề phòng các đội viên thích làm nổi bật, sẽ không quản được miệng mình, lại bắt đầu lừa gạt linh tinh, cho nên mở miệng uy hiếp.
Đợi lát nữa nếu ai dám ầm ĩ, công điểm bị giảm nửa thì không nói, còn phải đi quét dọn chuồng bò.
Quả nhiên Hoắc Đại Khánh vừa mới nói như vậy, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ, cả đám trợn to mắt nhìn Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh thấy cuối cùng bọn họ cũng thành thật, lúc này mới mở miệng giải thích cho bọn họ.
Trong quá trình nói chuyện, Hoắc Đại Khánh còn tiện tay nhặt một bắp ngô lên cho vào trong máy.
Tay cầm lấy tay nắm, rất là nhẹ nhàng quay nó, chỉ mấy giây bắp ngô đã tách hết hạt.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn cảnh này.
Thúy Hoa ở trong đám người phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc: “Ôi má ơi, thứ này quá thần kỳ rồi.”
Nhưng mà Vương Nhị Sỏa không kìm nén nổi mình, ông ta đẩy Lý Xuân Lan chắn phía trước sang một bên, mình thì muốn tự tay thử.
Hoắc Đại Khánh cũng cho ông ta cơ hội này, nhanh chóng tránh sang một bên.
Quả nhiên vẫn là mấy giây, một bắp ngô tách sạch hết hạt.
Giọng nói của các đội viên cũng to hơn, hết đợt này tới đợt khác.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Đại Khánh mở miệng miễn cưỡng trấn an cảm xúc của mọi người xuống, nhưng mà khi đám đội viên nhìn máy tách hạt ngô trong tầm tay của ông ấy, cả đám y như sói như hổ.
Nóng lòng muốn đi thử một lát, nhưng mà e ngại uy nghiêm của Hoắc Đại Khánh, nên đều lùi bước.
Nhưng mà trong lòng mọi người đều tán thành thứ này, bao gồm Lục Hướng Noãn nghiên cứu ra thứ này.
Cũng có thể nói thế này, trong vô hình, Lục Hướng Noãn vì công cụ này mà nhận được hảo cảm của trong đội.
Mà những người khác trong khu thanh niên trí thức đều lộ vẻ mặt kích động, trong đó Vương Hiểu Linh là vui sướng nhất.
Cô ấy vui thay Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà nhìn các đội viên nhón chân tràn ngập chờ mong phía dưới, rất nhanh Hoắc Đại Khánh lại rơi vào rối rắm, thứ này chỉ có một cái, cho ai dùng không cho ai dùng là vấn đề khó.
Trùng hợp lúc này Vương Thiết Ngưu nói chuyện: “Đại đội trưởng, máy này còn không? Một cái không đủ dùng.”
Hoắc Đại Khánh cạn lời nói: “Ông nghĩ đây là cải trắng à, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Ông ấy cũng muốn có nhiều loại máy này một chút, tốt nhất đủ cho mỗi nhà có một cái, nhưng cũng phải là bí thư cho.
Cuối cùng ông ấy không có biện pháp, vẫn là dưới đề nghị của Vương Chí Thành, Hoắc Đại Khánh để hai người thành thật trong đội sử dụng, đó là Vương Tự Ba và Vương Tự Hoài.
Là hai anh em.
Để hai bọn họ phối hợp với nhau, đến lúc đó sẽ lấy công điểm tuyệt đối.
Hoắc Đại Khánh vừa nói như vậy khiến các đội viên khác đều nhìn hai bọn họ với vẻ hâm mộ, vận may thật sự quá tốt.
Nhưng mà hai người vì không quen loại trường hợp như thế, thẹn thùng cúi đầu, nhưng vì Hoắc Đại Khánh lựa chọn hai bọn họ nên hai anh em rất vui.
Tuy có đội viên trong lòng khó chịu, nhưng cũng bị Hoắc Đại Khánh đè xuống.
Một buổi chiều qua đi, lõi ngô bên cạnh hai người đã chất cao như núi.
Hoắc Đại Khánh vất vả ngồi xổm nửa ngày vừa vặn thấy được toàn bộ hành trình, tuy hai người mệt mỏi nhưng bọn họ đổi cho nhau, vẫn mạnh hơn cả đám tự mình tách hạt.
Hoắc Đại Khánh hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn với thứ này, ngay cả Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử cũng thấy một lần khen một lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận