Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 477: Anh tin tôi không

“Em có… Nắm chắc ư…” Giọng nói của Hoắc Cảnh Xuyên nghẹn ngào nói.
Lục Hướng Noãn cười hiểu ý, cô biết sẽ là kết quả này mà, ngay sau đó xoay người lại nói:
“Anh tin tôi không?”
Mọi người trong phòng bao gồm Hoắc Đại Khánh, đều vẻ mặt thấp thỏm nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì gật đầu một cái, anh không chỉ tin cô, còn có thể không nói hai lời giao mạng mình tới tay cô.
Đơn giản cô là cô.
Lục Hướng Noãn nói: “Còn đuổi chúng tôi đi nữa không?”
Ửng đỏ trên gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên mới lui ra, kết quả Lục Hướng Noãn hỏi như vậy lại đỏ bừng lên, có chút mất tự nhiên lắc đầu.
Vương Quế Anh nhìn thấy con trai mình như vậy, không nhịn được vui sướng đứng một bên che miệng, lén lau nước mắt.
Ngay cả Hoắc Đại Khánh cũng thế, nhưng mà ông ấy không thừa nhận ông ấy khóc, mà bị gió cát thổi làm đau mắt.
Còn gió cát ở nơi nào tới, vậy thì chỉ có bản thân ông ấy biết.
Lục Hướng Noãn đi về phía anh, mà đám Hoắc Đại Khánh thì nhanh chóng nhường đường cho cô, sau đó trong lòng thấp thỏm nhìn Lục Hướng Noãn.
Đôi mắt không chớp một cái.
Lục Hướng Noãn bắt mạch cho anh trước, sau đó mở vết thương đã băng bó xong trên đùi anh, không nói một lời nhìn nó.
Lông mày nhíu chặt lại giống như ca bệnh này thực khó giải quyết.
Mà Vương Quế Anh chỉ nhìn một cái, thì đau lòng xoay người đi, thật sự không đành lòng nhìn.
Mà tay giấu dưới chăn của Hoắc Cảnh Xuyên thì nắm chặt ga trải giường, dùng sức lực lớn nhất cuộc đời nói:
“Có phải không cứu được hay không?”
Anh chỉ bị liệt chân, đầu óc còn chưa đến nỗi bị liệt.
“Có thể chữa được.” Lục Hướng Noãn đứng dậy dặn dò Hoắc Đại Khánh một tiếng, sau đó về nhà lấy thuốc.
Vết thương trên hai chân Hoắc Cảnh Xuyên đều nhiễm trùng, nếu để mặc nó không quan tâm, cuối cùng cắt chân cũng không biết chừng.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không định dùng thuốc mình nhờ cha mẹ Hứa Nhạc mua, mà chọn dùng thảo dược cô lên núi hái rồi bào chế lúc trước.
Bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên quá thông minh, không chú ý một chút mình sẽ để lộ dấu vết, như vậy sẽ khiến mình rơi vào nông nỗi vạn kiếp bất phục.
Cho nên cô không dám đánh cược.
Mà Lục Hướng Noãn rời đi, Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường đất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vương Quế Anh thì tận dụng mọi thứ bắt đầu giáo dục Hoắc Cảnh Xuyên:
“Lão tam, mẹ mặc kệ con, nếu thanh niên trí thức Lục nói có thể chữa khỏi chân cho con, vậy thì nhất định có thể. Con cũng không thể cáu kỉnh, khiến thanh niên trí thức Lục tức giận rời đi. Những lời mẹ nói, con nghe được không.”
Vừa rồi Hoắc Đại Khánh đã lén nói với bà ấy y thuật của Lục Hướng Noãn cao siêu cỡ nào, cho nên hiện giờ Vương Quế Anh ôm tin tưởng rất lớn đối với Lục Hướng Noãn.
Dù sao cô cũng cứu chữa được cho nhiều người như thế mà.
“Dạ.” Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, nhưng mà trong lòng anh thật sự dấy lên chút hi vọng.
Là loại hi vọng Lục Hướng Noãn có thể chữa khỏi chân cho anh.
Chỉ một lát sau, Lục Hướng Noãn xách theo hộp thuốc nhỏ tự chế của cô đi tới, cùng lúc đó, cô còn xách theo mấy gói thuốc mới chuẩn bị ở nhà cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Tất cả đều được sử dụng để giảm viêm và giảm đau.
Lục Hướng Noãn tới đây cũng không dám nghỉ ngơi, trực tiếp tiến lên dùng thuốc và băng gạc của cô, băng bó vết thương cho Hoắc Cảnh Xuyên lần nữa.
Khi Lục Hướng Noãn chạm vào làn da của Hoắc Cảnh Xuyên, toàn thân Hoắc Cảnh Xuyên run rẩy.
Băng bó vết thương xong cô vẫn không quên dặn dò anh mấy việc cần chú ý, đừng di chuyển, trong khoảng thời gian này đừng chạm vào nước.
Không đợi Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện, Vương Quế Anh lập tức mở miệng đồng ý, đảm bảo với Lục Hướng Noãn nhất định sẽ trông chừng anh.
Lục Hướng Noãn không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nở nụ cười, xem như cho qua chuyện này.
Chẳng qua tươi cười này của cô, bị Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn chú ý tới cô thấy được.
Mà tươi cười này, vẫn luôn được anh ghi nhớ rất lâu, lâu đến mức chính anh cũng quên đi thời gian.
Nếu không còn chuyện gì của minh, Lục Hướng Noãn cũng cần phải trở về, chẳng qua sắp đến giờ ăn cơm, Vương Quế Anh cảm kích Lục Hướng Noãn vẫn luôn không thả Lục Hướng Noãn trở về.
Muốn giữ cô ở lại ăn cơm.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn không chịu, nói dối là về nhà còn có việc, lúc này Vương Quế Anh mới đồng ý thả cô.
Chẳng qua khi Lục Hướng Noãn rời đi, túi trong tay đều là Vương Quế Anh cố chấp tặng cho cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận