Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 840: Bí mật

Gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đen lại, chẳng trách vừa rồi vợ chạy tới hỏi mình, có phải có việc gạt cô hay không, hóa ra là chuyện này.
Vương Chí Cường nhìn gương mặt của Hoắc Cảnh Xuyên, hoảng hốt: “Lão Hoắc… Anh đừng không nói lời nào… Nếu không trong lòng tôi… Hơi sợ…”
Đều là vợ anh ta tạo nghiệt mà, đợi lần tới anh ta phải “thu thập” cô ấy mới được.
Huhuhu, lúc này Vương Chí Cường muốn tìm chỗ khóc một trận, thực sự là Hoắc Cảnh Xuyên cho người ta cảm giác áp bách quá mạnh, tuy anh ta là bạn nối khố nhiều năm cũng không chịu nổi.
Hoắc Cảnh Xuyên thu hồi suy nghĩ, nhìn Vương Chí Cường với vẻ ghét bỏ: “Nhanh cút đi.”
Vương Chí Cường kinh ngạc vui mừng nhìn anh: “Anh không tức giận à?”
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Cút hay không, hay là muốn đến sân huấn luyện luận bàn một lát.”
Vừa nghe hai chữ luận bàn, cả người Vương Chí Cường run lẩy bẩy, đến bây giờ anh ta còn chưa quên chuyện luận bàn của hai bọn họ lần trước, dù sao để lại bóng ma quá lớn.
Anh ta nằm trên giường mười ngày nửa tháng không xuống được giường.
Nhưng mà trước khi rời đi, Vương Chí Cường còn không quên hôn gió với anh: “Lão Hoắc, yêu anh…”
Trước khi Hoắc Cảnh Xuyên nhấc chân lên Vương Chí Cường đã chạy không thấy bóng dáng, nhưng mà nghĩ lại mà sợ anh ta che mông mình, may mà tránh được một kiếp.
Hoắc Cảnh Xuyên rời mắt, xụ mặt, tiếp tục chặt gà còn dư lại chưa chặt.
Đợi canh gà nấu xong, Hoắc Cảnh Xuyên mới về phòng gọi Lục Hướng Noãn ra ăn cơm.
Nhưng mà anh cũng đứng ở cửa làm đủ chuẩn bị mới đi vào.
Lục Hướng Noãn xoay người về phía anh, cho nên trong lúc nhất thời Hoắc Cảnh Xuyên không đoán được cô đang nghĩ gì:
“Noãn Noãn, ăn cơm.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn đã sớm cảm nhận được anh tới, chẳng qua cô không nói chuyện.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn muốn biết Hoắc Cảnh Xuyên có nói cho cô chuyện anh gạt cô hay không, không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên vẫn câm miệng không nói.
“Anh đi xới cơm.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì đi ra ngoài.
Mà khi anh đi rồi, Lục Hướng Noãn mới ngồi dậy.
Hai cái đùi gà Hoắc Cảnh Xuyên đều múc vào bát Lục Hướng Noãn, còn trong bát của anh đều là đầu gà, cánh gà, tóm lại là chỗ không có nhiều thịt trên con gà.
Lục Hướng Noãn nhìn bát đầy thịt cũng không nói gì, miễn cưỡng ép mình ăn hết.
Thậm chí canh gà cô cũng không buông tha.
Hoắc Cảnh Xuyên nấu canh gà không dầu mỡ chút nào, rất thanh đạm, vừa vặn hợp khẩu vị của Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn bát không, trong lòng tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“Trong nồi vẫn còn, anh múc thêm một ít cho em nhé?”
Sau khi nói xong Hoắc Cảnh Xuyên cầm bát của Lục Hướng Noãn đến phòng bếp, nhưng bị Lục Hướng Noãn từ chối:
“Không cần, em ăn no rồi.”
Lục Hướng Noãn nói xong thì về phòng, mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn bóng dáng cô rời đi, thì thở dài một hơi.
Hoắc Cảnh Xuyên đâu còn không nhìn ra, đây rõ ràng là vợ anh tức giận với anh, nhưng anh thực sự không muốn nói chuyện đó cho cô nghe.
Dù sao từ trước tới nay anh chưa từng hối hận, trái lại còn vì có được Lục Hướng Noãn mà cảm thấy may mắn.
Nghĩ như vậy Hoắc Cảnh Xuyên xoa giữa mày, sau đó cầm bát của hai người đi rửa sạch.
Buổi tối.
Lục Hướng Noãn sợ mình lại mơ thấy ác mộng, cho nên uống hai viên thuốc an thần trước.
Hoắc Cảnh Xuyên tắm rửa xong trở về, thì thấy Lục Hướng Noãn quay lưng về phía mình, dán sát vào góc tường ngủ.
Ngay cả chăn trên giường đều nhiều thêm một cái so với lúc trước, trước đây đều là hai người đắp chung một chăn.
Hoắc Cảnh Xuyên biết vợ anh còn đang nổi nóng, chưa nguôi giận, anh chơi xấu cất chăn còn dư trên giường đi, sau đó không cho phân trần vươn tay ôm Lục Hướng Noãn vào trong lòng mình.
Khi ngửi được mùi thơm cơ thể trên người cô, Hoắc Cảnh Xuyên mới xem như an tâm.
Lục Hướng Noãn muốn giãy giụa nhưng không giãy giụa ra nổi, hai chân cô bị hai chân của Hoắc Cảnh Xuyên giam cầm, ngay cả đôi tay cũng bị Hoắc Cảnh Xuyên nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lục Hướng Noãn tức tới mức trực tiếp cắn mạnh lên bả vai anh, cắn dùng sức đến thấm máu.
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên không kêu đau một tiếng, trái lại còn cổ vũ cô tiếp tục.
Lục Hướng Noãn tức tới mức quay đầu sang một bên, lười để ý tới anh, da dày thịt béo cắn răng quai hàm cô bị đau.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy thế, ôm cô càng chặt hơn:
“Vợ à, rất xin lỗi. Không phải là anh muốn gạt em, chẳng qua là không muốn để em lo lắng mà thôi.”
Anh không chịu nổi cô lạnh nhạt, như vậy anh sẽ điên mất.
Lục Hướng Noãn nói: “Cho nên sao, bây giờ tính toán nói với em chưa.”
Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng nói điều kiện: “Anh nói, em không thể tức giận đấy.”
Lục Hướng Noãn gật đầu: “Ừm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận