Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 289: Cô là người xấu

Cuối cùng vẫn đút vào được một ít.
Quách Cẩu Tử được đút nước đường đỏ xong chưa tới 5 phút đã mở mắt ra tỉnh lại, khi thấy mọi người đều vây quanh chỗ ông ấy, giọng nói hơi suy yếu nói:
“… Tôi làm sao vậy…”
“Cha, cuối cùng cha cũng tỉnh lại rồi.” Quách Phú Quý nhìn thấy cha cậu ta đã tỉnh dậy, cậu ta vui sướng tiến lên rúc vào trong lòng cha cậu ta.

Quách Cẩu Tử mới tỉnh lại còn chưa thở được hai hơi đã bị con trai tốt của ông ấy lao tới như vậy, cơ thể lại không biết cố gắng hôn mê bất tỉnh.
“Cha, cha sao thế, cha tỉnh lại đi.” Quách Phú Quý bị cha của cậu ta dọa cho choáng váng, lắc lư cơ thể của Quách Cẩu Tử, khiến ông ấy sắp tan thành từng mảnh.
Những người khác cũng ngốc, sao người vừa mới tỉnh lại đã ngất đi, mọi người đều nhìn về phía Lục Hướng Noãn xin giúp đỡ.
Lục Hướng Noãn hít sâu một hơi, tiến lên trước kéo Quách Phú Quý ra.
Quách Phú Quý bị kéo ra rất không phục, đôi mắt tràn ngập oán hận nhìn người phụ nữ không cho cậu ta cứu cha cậu ta:
“Cô là người xấu, cô tránh ra.”
Quách Phú Quý nói xong còn dùng tay đẩy Lục Hướng Noãn, cũng may Lục Hướng Noãn phản ứng nhanh kịp thời né tránh, nếu không thì thật sự bị đẩy ngã như chó ăn phân.
Nhưng mà sắc mặt Hoắc Cảnh Xuyên thay đổi, không nói hai lời tiến lên kéo Quách Phú Quý sang một bên, giọng nói lạnh lùng nói:
“An tĩnh chút.”
Quách Phú Quý bị anh dọa sợ, mở to mắt vẫn không nhúc nhích nhìn về phía anh.
Mà Lục Hướng Noãn thì nhanh chóng kiểm tra cơ thể của Quách Cẩu Tử một lần, xác định không có vấn đề gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu không hôm nay Quách Cẩu Tử xảy ra vấn đề gì, các đội viên sẽ nghĩ cô là lang băm, vậy thì toi đời.
Mọi người đều không dám thở mạnh nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn, cuối cùng vẫn là Vương Chí Thành không nhịn được, vội vàng mở miệng hỏi:
“Thanh niên trí thức Lục, Cẩu Tử có sao không?”
“Không sao.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì quay đầu dặn dò Quách Phú Quý: “Nếu cậu muốn cha mình sớm tỉnh lại, vậy thì đừng chạm vào ông ấy lúc này.”
Kết quả Quách Phú Quý không nói lời nào.
“Thanh niên trí thức Lục đang nói chuyện với cậu đấy.” Hoắc Cảnh Xuyên vỗ lưng đứa bé trước mắt nói.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa mới mở miệng, Quách Phú Quý sợ tới mức điên cuồng gật đầu, cũng mặc kệ nghe hiểu những lời Lục Hướng Noãn mới nói hay không.
Lục Hướng Noãn thấy cậu ta nghe trong lòng, lúc này mới yên tâm.
“Nghe thanh niên trí thức Lục nói, ngàn vạn lần đừng chạm vào cha cháu, trái tim của chú không thể trải qua bị dọa như cháu được.” Vương Chí Thành tiến lên trước không quên dặn dò Quách Phú Quý, sợ lát nữa cậu ta lỗ mãng hấp tấp như vậy, lại dọa Cẩu Tử ngoẻo mất.
Mà Hoắc Kiến Thiết đánh xe bò bảo người bên cạnh trông xe bò, mình thì chen vào trong, nhìn Tam Ma Tử nằm trên đất dọa anh ta sợ hãi:
“Ôi mẹ ơi, đây là làm sao vậy, sao nhiều máu như thế?”
Ngay sau đó lại thấy Quách Cẩu Tử nằm cách anh ta không xa, Hoắc Kiến Thiết thật sự có chút không hiểu tình hình hiện giờ.
Sao có tận hai người ngất xỉu như vậy, đặc biệt là Tam Ma Tử trông càng đáng sợ hơn.
Nhưng anh ta vẫn nhanh chóng nhìn Vương Chí Thành: “Chú, bây giờ đưa tới bệnh viện sao?”
Vừa rồi khi Quách Phú Quý chạy tới nhà anh ta gọi người, khóc đến rối tinh rối mù bảo anh ta đi đánh xe bò, dọa anh ta sợ muốn chết, giày còn chưa kịp đi đã chạy mất.
Bây giờ chân trần đi tới, bị cành cây nhỏ còn có cục đá đâm hơi đau chân.
“Thanh niên trí thức Lục, còn cần đưa tới bệnh viện không?” Vương Chí Thành không trả lời câu hỏi của anh ta, mà quay đầu hỏi Lục Hướng Noãn đứng một bên không nói lời nào.
Lục Hướng Noãn chỉ Quách Cẩu Tử trên mặt đất, nói không cần, lát nữa người sẽ tỉnh.
Mà khi cô nghiêng đầu đang định nhìn về phía Tam Ma Tử đầy máu, Hoắc Cảnh Xuyên lanh tay lẹ mắt cởi áo khoác trên người ra ném lên người Tam Ma Tử, che đậy nửa người dưới của anh ta.
Lục Hướng Noãn thấy động tác này của anh thì không nói gì, tiếp tục nói chuyện với Vương Chí Thành.
Tam Ma Tử đưa tới bệnh viện cũng không có ý nghĩa lớn lắm, ngoại trừ lãng phí tiền thì không có tác dụng khác, thứ đó đã bị cắn mất không thể mọc lại.
Lục Hướng Noãn nói xong thì tiến lên trước ngồi xổm trên đất xem xét, phát hiện cánh tay và chân anh ta đều bị người ta phế đi.
Cô nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên theo bản năng, chỉ thấy Hoắc Cảnh Xuyên cười không rõ nguyên do.

Bạn cần đăng nhập để bình luận