Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 121: Sao bây giờ các cậu mới đi xuống

Khoảng hai mươi phút sau, ngay khi Vương Quốc An đợi không kiên nhẫn, Lư Bổn Hoa cầm đầu đám thanh niên trí thức nam từ Bắc Kinh tới, cả đám ngáp một cái xách theo hành lý chậm rãi đi xuống.
Vừa nhìn là biết chưa tỉnh ngủ.
“Sao bây giờ các cậu mới đi xuống?” Vương Quốc An xụ mặt nghiêm túc hỏi, không có một chút quan niệm thời gian, không chú trọng tính kỷ luật.
Nếu đổi thành trước đây ông ấy đã sớm ném đồ chạy lấy người, còn lâu mới khổ sở hầu hạ đám đại tiểu thư thiếu gia này.
“Chưa tỉnh ngủ.” Lư Bổn Hoa có quầng thâm ở mắt, ngáp một cái trả lời.
Ngày hôm qua về phòng ngủ, Vương Nghĩa Vĩ chê trên người anh ta có mùi, sống chết không cho anh ta lên giường, cuối cùng bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể ngủ gật trên ghế.
Cũng may hiện giờ không lạnh lắm, nếu không chắc chắn sẽ bị đông lạnh cảm mạo, nhưng mà mới nghĩ tới đây Lư Bổn Hoa lập tức hắt xì một cái.
Thanh niên trí thức khác nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, đều cách xa anh ta một chút theo bản năng.
“Cho các cậu xuống nông thôn là tới ngủ sao? Chưa tỉnh ngủ thì về nhà ngủ cho tôi.”
Làm hại mọi người ở đây đợi lâu như thế, kết quả lại nghe được câu thản nhiên như vậy, khiến Vương Quốc An tức tới mức suýt nữa muốn dạy anh ta làm người thế nào ở đây luôn.
Quả thực là đáng ghét tới cực hạn.
“Ngày hôm qua ngủ…” Lư Bổn Hoa còn chưa nói xong, đã bị Lưu Sướng Văn ở phía sau kéo ống tây so, anh ta quay đầu không rõ nguyên do nhìn Lưu Sướng Văn.
“Đừng nói chuyện.” Cường long không áp địa đầu xà, bọn họ chỉ xuống nông thôn xây dựng, không phải tới cãi nhau với người ta, huống hồ chuyện này là bọn họ sai trước, ông ấy nguyện ý mắng thì để ông ấy mắng đi.
Lúc này Lư Bổn Hoa thật sự câm miệng lại, vào tai này ra tai kia nghe Vương Quốc An giáo dục.
Mãi đến khi Vương Quốc An cảm thấy hôm nay nói quá nhiều, cảm thấy hơi khát nước mới câm miệng.
“Thanh niên trí thức nữ kia đâu, sao còn chưa xuống dưới, mọi người ai đi xem đi.”
Kết quả ông ấy mới dứt lời, Lư Bổn Hoa, Giả Yếu Quốc cùng với Vương Nghĩa Vĩ lập tức cướp lên lầu, chuyện này khiến ấn tượng của Vương Quốc An đối với Dương Thiên Chân càng thêm không tốt.
Ba người đi lên lầu ai cũng không chịu nhường ai, mỗi người đều điên cuồng gõ cửa, Dương Thiên Chân đang mơ mộng đẹp bị đánh thức như vậy, cô ta dùng chăn che kín lỗ tai, phát hiện âm thanh kia vẫn luôn không ngừng vang vọng.
Cuối cùng cô ta tức giận chui ra khỏi chăn, đi giày vào muốn mở cửa, giọng nói còn ngái ngủ nói:
“Các anh đúng là phiền, khiến người ta không ngủ ngon. Các anh còn gõ cửa tiếp mà nói, tôi sẽ không để ý tới các anh.”
Sau khi Dương Thiên Chân nói xong thì che miệng ngáp một cái, cũng không nghe bọn họ nói, đóng cửa trèo lên giường tiếp tục mơ mộng đẹp.
Cô ta vừa nói như vậy, ba người sợ tới mức không dám gõ cửa nữa, sợ cô ta thật sự không để ý tới bọn họ.
Cuối cùng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ba người ăn ý đi xuống lầu.
“Người đâu? Các cậu gọi một lúc lâu cũng không gọi được người à.” Vương Quốc An cau mày nhìn ba tên ủ rũ cụp đuôi nói.
“Cô ấy còn chưa tỉnh ngủ, chúng ta lại đợi một lát, đợi cô ấy tỉnh ngủ lại nói đi.” Lư Bổn Hoa nói đúng lý hợp tình, dưới cái nhìn của anh ta, một cô gái ngồi xe lửa đi từ nơi xa tới nơi chim không thèm ẻ này làm xây dựng, ngủ nướng thì sao.
Ngay cả Giả Yếu Quốc và Vương Nghĩa Vĩ cũng gật đầu tán thành lời anh ta nói.
Lục Hướng Noãn nhìn tổ ba tên ngốc này, trong lúc nhất thời không nhịn được cười.
Còn tưởng là ở nhà à, đúng là ngốc muốn chết.
Hiện giờ cô rất tò mò, rốt cuộc là cha mẹ như thế nào mới dưỡng ra ngốc bạch ngọt không rành sự đời như Dương Thiên Chân, dưỡng thành tính cách yếu ớt giống y như đóa hoa trong nhà kính cần người khác bảo vệ, vậy mà nỡ đưa cô ta đến nông thôn.
Quả nhiên Vương Quốc An trực tiếp nổi trận lôi đình chỉ vào mũi ba người mắng, Lư Bổn Hoa tức tới mức muốn đi tìm văn phòng thanh niên trí thức tố cáo ông ấy.
Ai ngờ Vương Quốc An không sợ hãi, còn tốt bụng chỉ vị trí văn phòng thanh niên trí thức cho bọn họ, sau đó tự mình dẫn người đi lên lầu, tìm phòng ngủ của Dương Thiên Chân dùng sức gõ cửa.
Nếu không phải cửa đó làm bằng gỗ đặc, có lẽ đã sớm mất mạng trong tay ông ấy.
“Các anh còn dây dưa nữa à, phiền muốn chết, rốt cuộc là có cho người ta ngủ không.” Dương Thiên Chân bị đánh thức lần nữa mở cửa lẩm bẩm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận