Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 498: Phú Quý cũng hài lòng

Lục Hướng Noãn xách mấy thứ mình chuẩn bị, sau đó đến giao lộ ngồi xe bò.
Cô ở phía xa thấy được xe bò ngồi đầy người, có thanh niên trí thức, còn có mấy người phụ nữ trong đội.
Lục Hướng Noãn nhìn đồ xách trên tay, vì tránh một số phiền phức không cần thiết, cô dừng lại, nhân lúc xung quanh không có ai thì giả vờ như lục sọt, lấy một mảnh vải màu lam trong không gian ra.
Cô dùng mảnh vải kia ch kín mít một tầng sọt, như vậy người khác không nhìn ra được bên trong đựng gì.
Lúc này cô mới yên tâm đi về trước.
Vương Hiểu Linh ngồi trên xe bò thấy Lục Hướng Noãn ở phía xa, sợ lát nữa Lục Hướng Noãn không ngồi được lên xe bò thì vẫy tay với cô, còn không coi ai ra gì lớn tiếng nói:
“Lục Hướng Noãn, mau tới đây.”
Mấy người khác ngồi trên xe bò nghe thấy tên Lục Hướng Noãn, sợ tới mức vội vàng cách Vương Hiểu Linh thật xa.
Phải biết rằng nhờ phúc của bà Vương, hiện giờ mọi người trong đội không có mấy người không sợ Lục Hướng Noãn.
Ngay cả mấy đại lão gia trong đội còn sợ, sợ chọc cô tức giận cũng châm bọn họ một nhát, đến lúc đó không thể cử động thì xong đời.
Lục Hướng Noãn nghe thấy Vương Hiểu Linh gọi tên cô, chỉ còn mấy bước nên cô không đáp lại cô ấy, chỉ vẫy tay bước chân nhanh hơn về trước.
Mà Vương Hiểu Linh nhìn vị trí vừa rồi còn chen chúc lập tức rộng rãi hơn, có chút tò mò nhưng hiện giờ không cho phép cô ấy suy nghĩ nhiều, bởi vì Lục Hướng Noãn đã ngồi lên xe bò.
“Lục Hướng Noãn, hôm nay đến huyện thành làm gì thế?” Vương Hiểu Linh nhỏ giọng hỏi.
Lục Hướng Noãn đáp lại hai chữ: “Có việc.”
Nhưng mà khi cô nhìn thấy tay nải to bên chân Vương Hiểu Linh, đôi mắt lập tức trở nên sâu thẳm.
Rõ ràng là Vương Hiểu Linh cũng chú ý tới khác thường của Lục Hướng Noãn, cô ấy đá đồ dưới chân vào bên trong theo bản năng, sau đó cười với Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua Vương Hiểu Linh vốn đã đen, mấy ngày nay thường xuyên làm việc dưới ruộng trong ánh mặt trời chói chang nên càng đen hơn, cô ấy không nói lời nào, tắt đèn không tìm thấy người.
Nhưng mà cười như vậy cũng tạm được, Lục Hướng Noãn còn chưa có phản ứng gì, kết quả Vương Đại Đảm ở một bên lén lút quan sát lại nở nụ cười.
Những người khác cũng cười ha ha theo.
Vương Hiểu Linh thấy bọn họ cười như vậy thì cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì hòa mình với bọn họ nên cô ấy cũng cười theo.
Mọi người ở đây không bao gồm Lục Hướng Noãn và Ngưu sư phụ tai nghễnh ngãng đánh xe bò ở phía trước, nhìn Vương Hiểu Linh như vậy đều cười ha ha ha ha.
Lưu Diễm Hồng dùng tay chỉ Vương Hiểu Linh, sau đó cười nói: “Thanh niên trí thức này đúng là thú vị.”
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ngay sau đó nhắm mắt lại chợp mắt.
Vừa rồi trước khi tới cô đã uống một viên thuốc say xe, không biết là không có tác dụng hay là làm sao, cô ngồi trên xe bò vẫn luôn choáng váng buồn nôn.
Khi Vương Hiểu Linh vừa định nói gì đó, không cẩn thận thoáng thấy Lục Hướng Noãn đã ngủ, thì nhanh chóng câm miệng không nói nữa.
Xe bò lắc lư đi đến huyện thành, một đường đi về trước này có lẽ là mệt mỏi, người trên xe nói chuyện cũng không có tinh thần, cả đám cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
Trái lại là Vương Hiểu Linh tinh thần xán lạn, tính toán đồ trên tay mình có thể bán được bao nhiêu tiền, nhưng mà nhất định sẽ kiếm được tiền trả tiền ngồi xe bò.
Bởi vì trong tay không có một đồng, trái lại còn nợ nạn đói lần trước lần này cô ấy ra ngoài đều là vay tiền Đàm Phượng Kiều.
Khi cô ấy vay tiền đã nói với Đàm Phượng Kiều, đợi khi cô ấy từ huyện thành về sẽ trả cho Đàm Phượng Kiều.
Trừ chuyện này ra, Vương Hiểu Linh càng có nhiều khẩn trương và bất an, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy đến chợ đen bán đồ, mà không phải mua đồ.
Chỉ sợ đến lúc đó bị bắt.
Lục Hướng Noãn là bị Vương Hiểu Linh vỗ tỉnh, bởi vì đã tới huyện thành, người khác đã sớm xuống xe hiện giờ chỉ còn hai bọn họ.
Lục Hướng Noãn không biết mình ngủ bao lâu duỗi người sau đó nhảy xuống khỏi xe bò, đương nhiên cô còn không quên xách theo cái sọt của cô.
Lục Hướng Noãn nhìn tay nải to dưới chân Vương Hiểu Linh, nghĩ tới khi cô xin nghỉ đại đội trưởng luôn dặn dò mãi, nên không hề nghĩ ngợi nói thẳng:
“Nơi này không thể so với Bắc Kinh, nghe nói gần đây khắp nơi quản rất nghiêm, cô cẩn thận một chút, bị bắt được thì xong đời.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận