Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 157: Lại nắm thì không còn

Dù sao một cô gái, răng cửa không còn đúng là khó coi.
“Tàn nhẫn sao? Tôi không cảm thấy như vậy.” Đúng là thánh mẫu, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Khụ khụ, lúc này Hoắc Đại Khánh hoàn hồn, hắng giọng một lát nói:
“Thanh niên trí thức Lục, đánh người cũng phải có lý do, không thể không phân rõ trắng đen đã đánh người ta như vậy, như thế không tốt lắm đâu.”
Tuy trong lòng ông ấy cũng thấy thanh niên trí thức này phiền, nhưng dù sao đánh người là không đúng.
“Cần lý do à, chú hỏi cô ta xem.”
Nếu chú hỏi được còn cần tới hỏi cháu sao?
Hoắc Đại Khánh nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.
“Cô ta nói cô ta không biết.”
“Nếu cô ta không biết mà nói, vậy thì vẫn đánh quá nhẹ.” Lục Hướng Noãn nói xong giơ nắm đấm lên, mà Dương Thiên Chân cho rằng cô lại đánh mình, lập tức ôm đầu lắc loạn lên, sợ răng cửa của cô ta lại bị đánh gãy.
Cục diện lập tức rơi vào bế tắc, khi mọi người ở đây không có biện pháp gì, Vương Chí Văn đang nằm trong phòng nghe thấy động tĩnh thì mặc áo vào đi ra.
Nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thiên Chân, không cần hỏi cũng đoán được là Lục Hướng Noãn làm.
Ra tay lần sau tàn nhẫn hơn lần trước, không biết vì sao sau lưng anh ta cảm thấy lạnh lẽo, run lẩy bẩy.
“Có chuyện gì thế…” Hứa Gia Ấn cũng ra khỏi phòng.
Vương Chí Văn nghe thấy những lời này của anh ta thì muốn nhét anh ta vào trong bụng mẹ anh ta đầu thai lần nữa, không có mắt nhìn sao?
Khóe miệng Dương Thiên Chân chảy máu, rõ ràng như vậy mà không thấy à.
“Thanh niên trí thức Lục đánh thanh niên trí thức Dương gãy răng cửa.” Vương Ngọc Hương tốt bụng giải thích với anh ta.
“Ồ.” Sau khi Hứa Gia Ấn nói xong thì không nói nữa, thậm chí còn kéo tay Vương Chí Văn dịch tới gần Lục Hướng Noãn.
“Anh chỉ nói được một câu như vậy à?” Vương Ngọc Hương ngây ngốc, bình thương không phải sẽ nói mấy câu quan tâm sao, dù sao sau này sẽ sống cùng với nhau.
“Vậy tôi phải nói gì, nói Lục Hướng Noãn đánh hay lắm ư?” Niên đại này đàn ông vô cùng tôn kính sùng bái quân nhân, Hứa Gia Ấn cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải điều kiện của anh ta không đủ, đã sớm thu dọn đồ đi tham gia quân ngũ dấn thân đền đáp quốc gia.
Dương Thiên Chân sỉ nhục chiếc áo kia quả thực là đang giẫm đạp lên tín ngưỡng của anh ta, anh ta cảm thấy Lục Hướng Noãn làm không sai, nếu không phải trường hợp không đúng, anh ta đã vỗ tay vì hành động của cô.
Mà Lục Hướng Noãn trực tiếp bị Hứa Gia Ấn chọc cười, người này khá thú vị.
“Thanh niên trí thức Hứa, anh, anh anh…” Vương Ngọc Hương thực sự bị chọc tức không biết nên nói gì.
“Tôi làm sao?” Hứa Gia Ấn trừng Vương Chí Văn quay đầu nhìn mình với đôi mắt ngây thơ vô tội, phát hiện anh ta lắc đầu với mình xong, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Vương Ngọc Hương: “Tôi rất tốt, ăn gì cũng ngon, cơ thể khỏe mạnh.”
Chẳng qua bát mì ăn trưa nay tiêu hóa quá nhanh, hiện giờ còn chưa tới giờ ăn cơm, bụng anh ta đã luôn sôi ùng ục.
“Màn thầu của tôi làm nóng chưa?” Vừa rồi khi Đàm Phượng Kiều nấu cơm, anh ta đưa một cái màn thầu mua ở Tiệm Cơm Quốc Doanh ngày hôm qua cho cô ấy nhờ cô ấy nấu cơm thì làm nóng giúp mình một chút, thật sự là đồ ăn ở khu thanh niên trí thức không thể ăn nổi.
Nhưng mà không có biện pháp, đợi ăn hết màn thầu trong tay, không thể ăn cũng phải cố mà ăn, bởi vì anh ta nghèo.
“Xong rồi.” Đàm Phượng Kiều thấy Hứa Gia Ấn nói chuyện với mình thì nhanh chóng gật đầu, mà Hứa Gia Ấn thì đi vào phòng bếp không ra.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Thấy cảnh này Hoắc Đại Khánh trực tiếp hỗn độn trong gió, sao đám thanh niên trí thức mới tới đều không bình thường như vậy?
Kéo dài tiếp cũng không phải là biện pháp, Vương Hiểu Linh thấy Hứa Gia Ấn chui vào trong bếp, cô ấy cũng phải nhanh ăn cơm, sau đó đứng ra nói một câu, nhưng mà lời trong lời ngoài đều đứng về phía Lục Hướng Noãn.
“Đại đội trưởng, thanh niên trí thức Lục không phải người vô duyên vô cớ đánh người, ông vẫn nên hỏi lại thì hơn.”
Hoắc Đại Khánh cảm thấy hôm nay tới khu thanh niên trí thức đã già đi mấy tuổi, cuối cùng chấp nhận số mệnh nói với Dương Thiên Chân vẫn luôn che miệng khóc:
“Thanh niên trí thức Dương, rốt cuộc là giữa cô và thanh niên trí thức Lục đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Thiên Chân che miệng không nói chuyện, lắc đầu.
“Vậy cô ấy bẻ trật cánh tay cô làm gì?”
Dương Thiên Chân vẫn lắc đầu, cô ta không biết, chỉ biết Lục Hướng Noãn là người bạo lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận